Tám ngày sau! Hắn miễn cưỡng học được kỹ xảo khống chế chia tiết khí thành ba phần.
Trong khoảng thời gian này lại có người tới cửa bái phỏng, đưa tới một chai thuốc nằm trong rương đông lạnh.
Sau khi Hứa Hằng uống, hai kinh mạch đã từng đứt gãy của hắn lại chậm rãi ngọ nguậy khôi phục.
Nhìn qua không có gì khác biệt so với trước đây, sau khi được Tiết lệnh sư Lập xuân trị liệu cũng là như thế này.
Hứa Hằng cũng không có tiếp tục thử đột phá ở võ đạo, mà là tiếp tục luyện kỹ xảo khống chế tiết khí.
Sau hai mươi ngày! Chia bốn phần khó khăn hoàn thành.
Sau đó hắn hoàn toàn mắt kẹt.
Liên tục mấy ngày tiếp theo, Hứa Hằng liên tiếp thất bại khi chia năm phần, không có chút tiến triển nào.
Phó Vịnh Tình cũng không có thời gian chờ hắn.
Buổi tối một ngày trước khi tiết Lập xuân sắp đến, Phó Vịnh Tình nhận được một cuộc điện thoại, nàng cần phải rời đi.
“Sư tỷ, ngươi thực sự lại phải đi rồi à, ta! ta có chút luyến tiếc ngươi.
”Hứa Hằng đột nhiên đánh mất dũng khí đối mặt với cuộc ly biệt này.
Hắn cô đơn ngồi trên ghế sa lon, đưa lưng về phía Phó Vịnh Tình, giọng nói thậm chí có chút run rẩy.
Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trước đây càng là hai năm rưỡi không thấy sư tỷ, lần này nàng mới về được một tháng, đã lại phải rời đi.
Hứa Hằng chỉ có thể giơ tay bịt chặt miệng mình, đè nén tâm trạng trong lòng, sợ mình không nhịn được bật cười.
“Hứa Hằng, qua Lập xuân ngày mai, ngươi sẽ mười bảy tuổi.
”Lúc này, Phó Vịnh Tình đứng ở cửa đột nhiên nói.
Giọng của nàng rất nhu hòa, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự vui vẻ yên tâm và cảm khái.
Hứa Hằng cũng không khỏi ngẩn ra.
Đúng vậy, ngày mai là Lập xuân rồi, một năm mới lại đến.
Ta sắp mười bảy tuổi rồi.
Mấy người lão Hứa cũng sắp có bảy năm không về.
“Hứa Hằng, mấy năm nay sư tỷ càng ngày càng ít trở lại, ngươi đừng trách sư tỷ, bởi vì có một số việc, sư tỷ phải đi làm.
Hai năm qua đối với ngươi có lẽ có hơi bỏ mặc ngươi, nhưng sư tỷ rất rõ ràng, ngươi thành thục sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi khác, hiểu chuyện sớm hơn, cũng nhạy cảm hơn.
Từ nhỏ ngươi đã cứ khẩu thị tâm phi,Lại thích cậy mạnh! ”“Sư tỷ, chừng nào thì ngươi trở về?” Hứa Hằng chợt xoay người, nhìn về phía Phó Vịnh Tình.
Hắn không dám để cho sư tỷ nói nữa.
Trong quá khứ khi sư tỷ có việc hoặc là có nhiệm vụ, đều rất dứt khoát rời đi.
Vì sao lần này lại nói những lời này?Vì sao nghe mà khiến người ta có chút bất an thế?Đối mặt với ánh mắt dần dần hoảng sợ của Hứa Hằng, Phó Vịnh Tình kinh ngạc.
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, sư tỷ chỉ là! cảm giác đã lâu rồi không gặp ngươi, ngươi sắp trưởng thành, có chút không quen.
” Nàng khẽ gật đầu nói.
“Ngày thi đại học tháng sáu, ngươi có thể trở về xem ta tham gia thi tiết lệnh không?”Hứa Hằng ngồi trên ghế sa lon, nhìn ánh mắt của nàng hỏi.
Phó