Buổi tối, tuyết rơi lất phất.
Những bông hoa tuyết mềm mại bé nhỏ chậm rãi rơi xuống từ bầu trời đen thăm thẳm.
Thời Yến An đưa Diệp Niệm Ninh đến cửa khách sạn sau đó xoay người rời khỏi.
Diệp Niệm Ninh nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên còn có chút không nỡ.
Không được, không được, không được!
Diệp Niệm Ninh mày đang nghĩ cái gì vậy?
Bây giờ đúng là mày có thể yêu đương với anh ấy, nhưng mà hệ thống còn chưa rời khỏi, nếu như 88 lại giao những nhiệm vụ như là khiến cho anh ấy ghen, vậy đến lúc đó mày phải giải thích với anh ấy thế nào?
Chờ thêm một chút, chờ thêm một chút thôi...!
"Niệm Niệm, cậu đã về rồi?" Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi mới vừa ở nhà hàng của khách sạn ăn cơm xong thì gặp Diệp Niệm Ninh ở đại sảnh.
"Ừm.
Hai người ăn cơm xong rồi?"
"Đúng vậy! Cậu muốn đi ăn một chút không?"
"Không cần, tôi vừa ăn với Yến An ở bên ngoài rồi."
"Yến An? Thời Yến An tới khi nào vậy?" Tống Tử Khiêm đi ra cửa lớn khách sạn, nhìn thử xung quanh, không hề nhìn thấy bóng dáng của Thời Yến An.
"Ừm, ảnh vừa mới đi rồi."
"Chậc chậc chậc, tình cảm cậu ta dành cho cậu thật là vô cùng sâu sắc! Cậu đi đến nơi nào cậu ta sẽ đi theo tới đó, còn chuyện nghiệp hơn cả tôi và Ngư Nhi nữa." Tống Tử Khiêm cười trêu chọc cậu, sau đó đi đến trước thang máy ấn vào nút trở lên tầng trên.
"Đừng nói bừa."
Diệp Niệm Ninh vươn tay vỗ một cái lên vai Tống Tử Khiêm, bất lực nói.
"À đúng rồi, chuyện tiệc tối lúc nãy đã lên hot search, chút nữa cậu nhớ đăng Weibo.
Còn nữa anh trai cậu cũng rất lo lắng, vừa mới hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì."
"Haizz! Chuyện nhỏ như vậy thì có gì phải lo lắng." Tuy là ngoài miệng Diệp Niệm Ninh nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất cảm động.
"Chẳng lẽ cậu còn không hiểu tính của anh cậu? Anh cậu chính là một tên siêu cấp cuồng em trai! Không những sợ cậu bị người khác bắt nạt, mà còn sợ cậu buồn mà khóc.
Tôi cảm thấy ngoại trừ thân phận là bạn trai của anh cậu, thật ra tôi vẫn còn có một thân phận khác."
"Là gì?"
Diệp Niệm Ninh nghi ngờ nhìn về phía Tống Tử Khiêm.
"Còi báo động."
"Hả?"
"Nếu cậu giận dỗi buồn bực tôi sẽ gửi báo động cho anh cậu." Tống Tử Khiêm hài hước nói.
Diệp Niệm Ninh cười khúc khích, "Tôi cảm thấy Ngư Nhi cũng giống vậy."
Ra khỏi thang máy, ba người tách ra trở về phòng của mình.
Trước tiên Diệp Niệm Ninh đến phòng tắm tắm rửa, sau đó lại lên trên giường nằm lướt Weibo, vừa mở ra bảng hot search thì thấy ba vị trí đầu của hot search đều liên quan tới mình.
"#Buổi tiệc cuối năm của đài Hùng Miêu #Diệp Niệm Ninh bị bắt hát nhép!"
"Diệp Niệm Ninh giận dữ sau hậu trường, to tiếng cãi nhau!"
"Thẩm Ý Phong tặng hoa hồng cho Diệp Niệm Ninh!"
Hai cái hot search đầu tiên nằm trong dự đoán của cậu, nhưng mà cái thứ ba thì cậu vô cùng bất ngờ, nhưng mà suy nghĩ một hồi thì cũng hợp tình hợp lý, dù sao thì lúc đó cũng có nhiều người nhìn thấy vậy mà.
Ý mà, hoa hồng Thẩm Ý Phong tặng mình đâu rồi nhỉ?
Diệp Niệm Ninh nhíu nhíu mày, gửi một tin nhắn trên WeChat cho Tống Tử Khiêm.
( Niệm Niệm): Chị dâu, hoa hồng của em đâu?
Có lẽ là Tống Tử Khiêm đang dùng điện thoại, chưa đến một giây đã lập tức trả lời tin nhắn của cậu.
( Chị dâu kính yêu): Ở phòng của Ngư Nhi đó.
Lúc nãy nhân viên công tác đưa tới, cậu không ở đây, tôi đã bảo Ngư Nhi cầm về phòng em ấy rồi.
( Niệm Niệm): 【 icon đã hiểu】
Sau khi hỏi Tống Tử Khiêm xong Diệp Niệm Ninh liền click mở giao diện trò chuyện với Diệp Thanh Lâm, anh ấy gửi tới cho cậu rất nhiều tin nhắn, đều là tin nhắn an ủi cậu.
( Em trai không bớt lo): Anh, em không có sao hết.
Diệp Thanh Lâm đang tăng ca ở công ty vừa nghe tiếng thông báo của WeChat, thì cầm di động lên, gõ gõ đánh đánh trong khung trò chuyện một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi video cho Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh đang suy nghĩ tới nội dung đăng Weibo thì bỗng nghe thấy tiếng chuông, lập tức ấn vào nút nhận cuộc gọi video.
Cậu cười tươi nhìn vào màn hình vẫy tay với Diệp Thanh Lâm đang ở đầu bên kia, sau đó lại hỏi: "Anh, anh còn ở công ty sao?"
"Ừm." Diệp Thanh Lâm lấy giá đỡ điện thoại từ trong ngăn kéo ra, sau khi cố định lại điện thoại anh mới hỏi: "Em thật sự không sao chứ?"
Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Đúng vậy! Sao thế? Nhìn em bây giờ không phải đang rất ổn sao?"
Diệp Thanh Lâm chăm chú nhìn gương mặt Diệp Niệm Ninh, sau đó mới thở dài nói: "Em bây giờ là sao đây? Tốt tính như vậy, thảo nào ai cũng muốn leo lên đầu lên cổ em ngồi."
"Làm gì có chuyện em tốt tính như vậy chứ?"
Diệp Niệm Ninh chớp hai mắt, vẻ mặt khó hiểu.
"Lúc trước em đâu có giống vậy."
Sau khi nghe xong những lời này của Diệp Thanh Lâm, Diệp Niệm Ninh mới hiểu được ý của anh, cậu của hiện tại so với cậu của trước kia mà nói, đúng là tốt tính hơn rất nhiều.
Ít nhất thì sẽ không có chuyện mỗi ngày đều đánh nhau, chửi nhau.
"Em như bây giờ tốt hả?"
"Tốt mới lạ! Diệp Niệm Ninh, em nhớ kỹ cho anh, lần sau gặp được loại người như thế này thì cứ thẳng tay tẩn hắn một trận! Để xem ai dám bắt nạt người nhà họ Diệp chúng ta."
Ố kề!
Xem như cậu đã hiểu tật xấu nói một tiếng không hợp thì đánh người trước kia của mình từ đâu mà có rồi.
Thì ra là do anh cậu dạy.
"Haizz anh à, bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta phải giải quyết một cách văn minh.
Một ông chủ công ty như anh sao vừa gặp chuyện thì đã đòi đánh người vậy?"
"Anh...!anh...!Còn không phải bởi vì em sao..."
Khi Diệp Thanh Lâm nói cậu này giọng càng lúc càng nhỏ.
"Được rồi anh à, em biết rồi.
Em trai của anh sống hai mươi