Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt: “Không, không biết xấu hổ!”
Tần Cửu Khinh không tán đồng: “Ăn ngay nói thật, sao thành không biết xấu hổ?”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Mắt thấy nhóc con sắp thẹn quá hoá giận, Tần Cửu Khinh dừng lại: “Muốn chơi gì không?”
Bạch Tiểu Cốc mở miệng nói “Tôi phải về…”
Tần Cửu Khinh cố ý nói: “Cậu và chú về?”
Hắn nhấn mạnh chữ chú, làm Bạch Tiểu Cốc bừng tỉnh.
Lão thụ nhà y thật vất vả nở hoa, nếu y ngắt rụng, “lão thụ” sẽ khóc xỉu mất!
Bạch Tiểu Cốc không thể về, chỉ đành chịu đựng: “Không.”
Tần Cửu Khinh: “Không về?”
Bạch Tiểu Cốc bực bội trừng hắn: “Không về!”
Tần Cửu Khinh khẽ cười, dưới hàng mi rậm là đôi mắt đầy sao trời, hắn rũ xuống, dắt tay Bạch Tiểu Cốc: “Vậy chơi một chút đi.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Y bị kéo ra khỏi phòng ăn, đi qua phòng khách, rồi bước vào một căn phòng, khi cửa bị đóng lại, Bạch Tiểu Cốc mới hoàn hồn.
Hắn hắn hắn… sao hắn lại nắm tay y?!
Bạch Tiểu Cốc vùng ra.
Tần Cửu Khinh nhanh chóng buông ra, ngón tay trắng lạnh buông xuống một cách tự nhiên, dường như mang theo chút tiếc nuối.
Mu bàn tay Bạch Tiểu Cốc như bị bỏng, nếu không cắn răng chịu đựng, y đã đi tắm nước lạnh rồi!
Người này thật kỳ quái!
Bạch Tiểu Cốc hồn nhiên không thấy mình kỳ quái.
—— Hai người con trai nắm tay mà thôi, có gì đỏ mặt?
Một âm thanh vang lên gọi lực chú ý của Bạch Tiểu Cốc quay về, Tần Cửu Khinh nói: “Phòng sách vui hơn.”
Đây là phòng sách của hắn.
Bạch Tiểu Cốc híp mắt,nhìn về hướng âm thanh, sau đó khẽ hít một hơi.
Phòng sách rất lớn, đối diện là một cánh cửa sổ sát đất, xa xa là cảnh non nước được màn đêm bao phủ; bên trái là tủ sách cao tới nóc, bên trong bày đầy sách, có không ít sách bìa cứng khổ lớn; trước giá sách có một chiếc ghế dựa, bên trên còn tùy tiện ném hai quyển sách có đánh dấu trang, hẳn là chủ nhân trong phòng chưa đọc xong.
Bên phải là khu vực hoàn toàn bất đồng, ở đó có một cái bàn học cỡ lớn, bên trên bày hai máy tính và một quyển sổ ghi chép, sau tường dựng một chiếc máy chủ, hộp băng, cùng một cái máy chiếu xịn xò…
Chỉ nhìn lướt qua, Bạch Tiểu Cốc đã thấy quá đỉnh.
Phòng sách thật đẹp, đặc biệt là bên phải!
Tần Cửu Khinh để ý ánh mắt của y, hỏi: “Chơi game không?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh bước đến tủ, đầu ngón tay trắng nõn chầm chậm di chuyển theo tầm mắt Bạch Tiểu Cốc, rồi sau đó dừng lại.
Rõ ràng là đang chọn game, lại như mơn trớn phím đàn, người này…
Bạch Tiểu Cốc không muốn nhìn hắn nữa!
Tần Cửu Khinh rút ra một hộp đĩa, chữ trên bìa tức khắc hấp dẫn Bạch Tiểu Cốc.
《Nhà ẩm thực điên cuồng》, một trong những game mô phỏng kinh doanh mà Bạch Tiểu Cốc thích nhất.
Tần Cửu Khinh thấy đôi mắt xinh đẹp mở to, cong môi hỏi: “Muốn chơi?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh: “Tôi làm trợ thủ cho cậu.”
Ờm… Bạch Tiểu Cốc không thể từ chối!
“Vậy, vậy chơi một xíu thôi.”
“Đến đây.”
“Cậu biết chơi không?”
“Thử.”
Bạch Tiểu Cốc hoàn toàn quên xấu hổ trước đó, hưng phấn ngồi cạnh Tần Cửu Khinh, cầm máy chơi game lên.
Nhà ẩm thực điên cuồng là loại game bán chạy gần đây, kết hợp mỹ thực và đối kháng, không những yêu cầu thao tác mà còn yêu cầu kiến thức về các món ăn, các game thủ đều nói —— E rằng chỉ có đầu bếp Michelin mới leo top được!
Bạch Tiểu Cốc tự chơi rất nhiều lần, nhưng game này yêu cầu đầu bếp và trợ thủ phối hợp mới có hiệu quả, Bạch Tiểu Cốc thì ổn, nhưng các trợ thủ ghép cặp đều hố cha, làm y tức đau tim đau phổi.
Bạch Tiểu Cốc vốn không hy vọng gì mấy, chỉ mong Tần Cửu Khinh không kéo chân sau, ai ngờ hai người bọn họ lại phối hợp ăn ý, một hai ba bốn năm… ván nào cũng thắng!
Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn Tần Cửu Khinh: “Cậu… biết nấu ăn?”
Tần Cửu Khinh bình tĩnh nói: “Sẽ nổ bếp.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Đúng rồi, vừa nhìn là biết đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, làm gì biết nấu ăn!
“Vậy sao cậu…” Bạch Tiểu Cốc không muốn thừa nhận nhưng phải thừa nhận là Tần Cửu Khinh chơi rất giỏi, một trong những người chơi hiếm hoi có thể chơi được với y.
Tần Cửu Khinh buông máy chơi game xuống, quay đầu nhìn y: “Là cậu kéo giỏi.”
Trái tim Bạch Tiểu Cốc run lên.
Để tăng hiệu ứng, ánh đèn trong phòng được bật lờ mờ, nhất là chỗ Tần Cửu Khinh đang ngồi, sau lưng là mặt nước đen nhánh, ánh sáng yếu ớt của máy chiếu soi vào khuôn mặt hắn, tóc đen hút ánh sáng, nước da trắng lạnh, chỉ có đôi mắt đen đầy sao phản chiếu một hình bóng.
Khi phát hiện cái bóng đó là của mình, Bạch Tiểu Cốc nhanh chóng quay đầu.
Tần Cửu Khinh: Một ván nữa?”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm.”
Tần Cửu Khinh gượng gạo dời mắt, đầu ngón tay ngưa ngứa.
—— Cầm máy cái gì, chỉ muốn chọc gương mặt nộn hơn đậu hủ của nhóc con thôi.
Thắng liên tiếp ba ván, Bạch Tiểu Cốc vui vẻ ra mặt, hoàn toàn đổi mới nhận thức về Tần Cửu Khinh.
Tính tình người này không ra gì, miệng hơi hư hỏng, nhưng… kỹ thuật rất tốt!
Bạch Tiểu Cốc đã lâu không chơi vui đến vậy!
Thấy thời gian không còn sớm, Bạch Tiểu Cốc hỏi Tần Cửu Khinh: “Cậu không đến trường?”
Tần Cửu Khinh hỏi lại: “Còn cậu?”
Bạch Tiểu Cốc nói như đúng rồi: “Tôi không đi.”
Tần Cửu Khinh: “Tôi cũng vậy.”
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt: “Học sinh giỏi mà không học tiết tự học buổi tối?”
Tần Cửu Khinh đáp: “Học sinh giỏi còn phải học tiết tự học buổi tối?”
Bạch Tiểu Cốc: “……………”
Quả nhiên vẫn đừng để ý hắn thì hơn!
Dù không học tiết tự học buổi tối, Bạch Tiểu Cốc cũng phải về, không phải y muốn mà là Tần Vịnh đích thân kêu y về.
Tần Vịnh không muốn đi nhưng không thể không đi: Lần đầu tiên tới nhà đã ăn vạ thì quá kỳ cục!
Hứa Nặc và Tần Cửu Khinh tiễn hai ba con họ về, Hứa Nặc nói với Bạch Tiểu Cốc: “Có rảnh lại đến chơi.”
Bạch Tiểu Cốc đang muốn nói: “Lớp mười hai học hành nặng nề, có lẽ…”
Nào ngờ Tần Vịnh đã thay y đồng ý: “Được! Tiểu Cửu có thành tính tốt, tôi định để nó chỉ dẫn Tiểu Cốc nhiều hơn.”
Bạch Tiểu Cốc quay đầu trừng ba mình, Tần Cửu Khinh mở miệng: “Nếu Tiểu Cốc cần, cháu có thể dạy thêm cho cậu ấy.”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Vịnh vui vẻ ra mặt: “Được đó!”
Bạch Tiểu Cốc: “Ba!”
Tần Vịnh ‘thấy sắc quên con’, hiếm khi xụ mặt nói: “Đã đến lúc con phải nâng cao thành tích rồi, ba