Đây là một từ đa âm, một tiếng là một nghĩa khác, hai tiếng là một nghĩa khác.
*聊: là nói chuyện, 撩: trêu, cả hai đều có cách đọc gần giống nhau.
Bạch Tiểu Cốc vô cùng chắc chắn Tần Cửu Khinh nói hai tiếng, nghĩa chữ “nói chuyện” cũng rất phù hợp.
Vậy rốt cuộc là chữ nào?
Kết hợp với câu trước của Bạch Tiểu Cốc, đương nhiên ý Tần Cửu Khinh là “trêu”!
Nhưng Bạch Tiểu Cốc sao dám đi hỏi, lỡ Tần Cửu Khinh mặt dày nói câu: “Tôi nói là nói chuyện…”
Vậy chẳng phải…
Hèn gì phải dùng giọng, lưu manh!
Bạch Tiểu Cốc không muốn để ý hắn nữa, cũng không dám nhìn những dòng chữ kia, bèn gõ: “Ngủ.
”
Ai ngờ Tần Cửu Khinh nhanh chóng rep: “Ngủ ngon.
”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Ngủ ngon?
Mới qua mười giờ đã ngủ ngon?
Có còn là thiếu niên đêm thức khuya sáng dậy không nổi nữa không?!
Rõ ràng là Bạch Tiểu Cốc không muốn để ý, Tần Cửu Khinh chiều theo, y lại không vui.
Ngón tay Bạch Tiểu Cốc lơ lửng trên bàn phím, do dự hồi lâu, không gõ nữa.
Ngủ.
Không để ý thì không để ý.
Ai cần!
Nổi trận lôi đình đi vào giấc ngủ, vậy mà vẫn ngủ rất ngon.
Một đêm không mộng, Bạch Tiểu Cốc dậy sớm thần thanh khí sảng, y rửa mặt bằng nước lạnh rồi mang dép lê đi chuẩn bị bữa sáng.
Chỉ cần đứng dậy là y sẽ xuống bếp.
Chủ yếu là y và Đại Tần sợ người lạ, không mời dì giúp việc, y cũng thích và giỏi nấu nướng.
Xét thấy Đại Tần đang cố gắng làm việc, bản thân mình không có áp lực học tập, Bạch Tiểu Cốc sẵn lòng ra sức ở phòng bếp.
Tần Vịnh mơ màng hỏi: “Tâm trạng tốt?”
Bạch Tiểu Cốc ngâm nga: “Ánh nắng chiếu rọi, tất nhiên tâm trạng sẽ tốt.
”
Tần Vịnh chưa ngủ tỉnh: “Ồ…”
Bạch Tiểu Cốc: “Rửa mặt, ăn cơm.
”
Tần Vịnh lững thững súc miệng.
Khi dùng bữa sáng xong, Bạch Tiểu Cốc xách cặp ra cửa, Tần Vịnh mới hoảng hốt nhớ tới một chuyện —— Á, quên nói cho con trai biết rồi!
Thôi, dù sao hai đứa cũng chơi với nhau rất vui, không sao.
Bạch Tiểu Cốc thong thả xuống lầu, đẩy tay nắm cửa sang quý, lên chiếc xe Tần Vịnh mua cho y, chào hỏi tài xế: “Chú Lý, chào buổi…”
Bạch Tiểu Cốc khựng lại, trợn to mắt.
Trong xe có người!
Bình mình giữa hè đến sớm một cách kỳ quặc, bảy giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, điểm trên mái tóc ngắn của hắn, giữa trán có vài sợi tóc mái, nổi bật nước da lạnh lẽo, đôi mắt đen dưới mày kiếm phản chiếu ánh nắng, âm u tĩnh lặng như cảnh non nước ngoài cửa sổ đêm qua.
Vừa thấy Bạch Tiểu Cốc, con ngươi hắn chợt lóe, môi mỏng hơi cong, lộ ra nụ cười như hồ nước được ánh ban mai đánh thức, lóng lánh sóng nước.
Tần Cửu Khinh: “Chào buổi sáng.
”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Cửa xe đóng lại, sau một lúc lâu Bạch Tiểu Cốc mới hoàn hồn: “Sao, sao cậu…”
Y chưa thể quên được cảnh tượng vừa rồi, trong đầu toàn là sườn mặt câu hồn nhiếp phách kia.
Tài xế Lý Thần: “Tiên sinh không nói với cháu?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Đúng là Tần Vịnh đã quên nói với Bạch Tiểu Cốc, quên nói chuyện mà hôm qua gã và Hứa Nặc thương lượng.
Hai đứa nhỏ ở đối diện, lại học cùng trường, Tần Vịnh thấy Hứa Nặc mới dọn đến, có lẽ chưa sắp xếp xong xuôi, vội nói: “Ngày mai để Tiểu Cửu đi chung Tiểu Cốc là được rồi.
”
“Tôi sẽ dặn tài xế ngay.
”
“Không sao không sao, hai đứa nhỏ đi chung, chúng ta cũng yên tâm.
”
“Chị xem bọn họ hợp rơ như vậy.
”
Vì thế… dưới tình huống Bạch Tiểu Cốc không hay không biết, chiếc xe độc quyền biến thành chiếc xe công cộng!
Sao Bạch Tiểu Cốc không hiểu ba mình nghĩ gì, sáng dậy ăn cơm đã là chuyện lạ thứ tám thế giới rồi, chuyện khác… nhớ được mới lạ!
Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh: “Nhà cậu không có xe?”
Tối qua bọn họ đã làm quen, y biết Hứa Nặc là quản lý cấp cao lương chục triệu một năm, hai mẹ con không thiếu tiền, sao có thể không có xe.
Tần Cửu Khinh: “Không có người.
” Có xe không có người lái.
Bạch Tiểu Cốc lại hỏi: “Vậy trước kia cậu đi học thế nào?”
Tần Cửu Khinh: “Hôm qua mới khai giảng.
”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
À, vừa chuyển đến một ngày, chưa sắp xếp xong xuôi.
Thấy Bạch Tiểu Cốc không vui, Tần Cửu Khinh cố ý nói: “Nếu không thích hợp thì tôi sẽ xuống.
” Sau đó vươn ngón tay thon dài, khẽ cầm tay nắm, như thật sự muốn mở cửa bước xuống.
Bạch Tiểu Cốc: “… Ngồi xuống.
”
Tần Cửu Khinh thu tay lại.
Lý Thần khởi động ô tô, mỉm cười nói: “Không sao, Tiểu Cốc rất tốt tính, chú đã đưa đón thằng bé năm sáu năm…”
Lý Thần rất hiểu biết gia đình Tần Vịnh, Tần Vịnh hào phóng không so đo tính toán, Bạch Tiểu Cốc ôn hòa không gây chuyện, cả nhà họ đều rất thích hai cha con nương tựa lẫn nhau này.
Lý Thần khôn ngừng khen, Tần Cửu Khinh mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Cốc “tốt tính”.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Đau mặt.
Lộ trình không xa, hơn mười phút đã nhìn thấy cổng trường, Bạch Tiểu Cốc hô dừng ở khoảng cách hai trăm mét.
Tần Cửu Khinh nghiêng đầu nhìn y.
Bạch Tiểu Cốc mở cửa xuống xe: “Đậu xe trước cổng rất khó.
”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.
”
Tần Cửu Khinh tạm biệt Lý Thần, sau khi xe lăn bánh, hắn nhìn Bạch Tiểu Cốc đang đứng đực tại chỗ.
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu đi trước.
”
Tần Cửu Khinh: “Tại sao?”
Bạch Tiểu Cốc bịa không chớp mắt: “Học tra và học thần không chung một thế giới, cậu đi trước.
”
Tần Cửu Khinh: “Đi chung với tôi rất mất mặt?”
Bạch Tiểu Cốc không khách sáo: “Phí lời!”
Tần Cửu Khinh bật cười: “Vậy cậu đi trước.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu trước.
”
Tần Cửu Khinh chậm rãi nói: “Cậu trước.
”
Bạch Tiểu Cốc không muốn thua: “Cậu…”
Tần Cửu Khinh nói thẳng: “Muốn trèo tường vì đến trễ?”
Bạch Tiểu Cốc nhớ tới nỗi sợ vắt vưởng trên tường, không hơn thua với hắn nữa: “…… Tạm biệt!”
Bạch Tiểu Cốc vắt cặp lên vai, nghênh ngang bước đi.
Tần Cửu Khinh hiểu ý, cố ý dừng bước, nhìn y đi xa.
Ánh mặt trời đẹp đẽ đọng trên lọn tóc trắng nhếch lên của thiếu niên, phản chiếu màu của trăng; sau gáy trắng như tuyết, dường như phát sáng dưới cổ áo đen, cánh tay lộ ra ngoài cũng sáng trong như ngọc; thân hình thon gầy, dáng người lại rất tốt, mắt cá chân ẩn hiện dưới ống quần dài như vật trang trí xinh đẹp trên miếng ngọc.
Tần Cửu Khinh nhìn Bạch Tiểu Cốc chạy xa, hồi lâu mới dời mắt.
Ngoài miệng hắn mỉm cười, trong lòng là câu nói quanh quẩn cả ngày hôm qua: Hoá ra trên đời này thực sự có nhất kiến chung tình.
Tuy là nam nhưng lại nằm trên đầu quả tim hắn.
–
Bạch Tiểu Cốc ngồi vào chỗ, vẫn còn tâm phiền ý loạn.
Tiết truy bài chưa bắt đầu, các bạn học sáp đến chỗ y tìm hiểu tin tức.
Cảnh tượng y và học thần chạm mặt hôm qua đã bị truyền thành quyết đấu thế kỷ.
“Cốt ca quen học sinh mới chuyển tới hả?”
“Không quen.
”
“Vậy sao…”
“Hắn có bệnh.
”
“Ặc…”
Thấy Cốt ca không