Bạch Tiểu Cốc rất tự tin về vấn đề tuổi tác, y sinh cuối năm nên nhập học trễ hơn bạn cùng lứa, cũng có nghĩa là y lớn hơn bạn trong lớp một tuổi.
Bạch Tiểu Cốc nhìn Tần Cửu Khinh: “Cậu thì sao?” Y muốn nghe Tần Cửu Khinh nói trước, đỡ phải bị lừa.
Tần Cửu Khinh thoải mái nói: “1/12.
”
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt.
Tần Cửu Khinh: “Vậy tôi là anh?”
Bạch Tiểu Cốc không tin: “Cho tôi xem căn cước!”
Tần Cửu Khinh cười nói: “Tôi không lừa cậu.
” Dứt lời, hắn đứng dậy, lấy căn cước từ sấp giấy tờ tuỳ thân trong ngăn kéo đối diện ra.
Bạch Tiểu Cốc cầm lấy, sau đó choáng váng.
Ai từng chụp căn cước đều biết bức ảnh này chính là chính là lịch sử đen trong đời, muốn xấu cỡ nào thì xấu cỡ đó, không hề ngoa.
Vậy mà căn cước của Tần Cửu Khinh lại đẹp như được chỉnh sửa.
Tóc đen tém gọn ra sau, để lộ cái trán trơn bóng, dưới mày kiếm là con ngươi dài hẹp, lông mi rõ ràng, mắt đen thâm thúy xa xăm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, gương mặt đẹp đẽ cô quạnh cách người ngàn dặm.
Không giống yêu nghiệt mà giống như một tảng băng tinh xảo sang quý.
Tần Cửu Khinh: “Đẹp?”
“!”
Bạch Tiểu Cốc: “Đẹp cái rắm.
”
Tần Cửu Khinh: “Vậy sao cậu nhìn lâu quá vậy?”
“Tôi…”
“Không bằng nhìn người thật đi, đẹp hơn ảnh.
”
Bạch Tiểu Cốc trừng hắn: “Tự luyến hơn ảnh!”
Tần Cửu Khinh cười dịu dàng nhìn y, Bạch Tiểu Cốc thu hồi tầm mắt, tim hẫng nửa nhịp—— Không muốn thừa nhận nhưng mà dáng vẻ này đúng là đẹp hơn ảnh.
Tảng băng cái gì, yêu nghiệt mới đúng!
Bạch Tiểu Cốc tập trung nhìn ngày sinh, nhìn đi nhìn lại.
Tần Cửu Khinh: “Yên tâm, căn cước là thật.
”
Bạch Tiểu Cốc bỏ căn cước xuống: “Tôi cũng sinh ngày 1/12.
”
Lần này đến lượt Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc chạm vào vị trí ngày sinh của hắn: “Chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.
”
Tần Cửu Khinh thả lỏng cơ mặt: “Thật trùng hợp.
”
Nếu không tận mắt chứng kiến, Bạch Tiểu Cốc cũng không tin có trùng hợp như thế.
Tần Cửu Khinh cười tươi hơn: “Thật tốt quá, chúng ta cùng nhau đến thế giới này.
”
Tim Bạch Tiểu Cốc khẽ run, mạnh miệng nói: “Nhiều người cùng ra đời mà.
”
Tần Cửu Khinh: “Nhưng tôi chỉ quen cậu.
”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
—— Họ Bạch nhiều mà.
—— Nhưng tôi chỉ quen cậu.
—— Nhiều người cùng ra đời mà.
—— Nhưng tôi chỉ quen cậu.
Lỗ tai Bạch Tiểu Cốc nóng lên, không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.
Duyên phận thật quá kỳ diệu!
Tần Cửu Khinh lấy căn cước về, có chút bối rối xen lẫn ngọt ngào: “Nếu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy ai là anh?”
Bạch Tiểu Cốc: “…” Có thể nghiêm túc nói chuyện không!
Tần Cửu Khinh hỏi: “Cậu biết mình sinh ra lúc nào không?”
Bạch Tiểu Cốc có biết: “Đêm khuya.
”
Tần Cửu Khinh: “…”
“Cậu không phải vậy đâu chứ?”
“Là vậy thật.
”
“…”
Nếu điều tra tỉ mỉ lại phải xem giấy tờ, lỡ đến cả phút cũng giống nhau, vậy…
Quá đáng sợ!
Bạch Tiểu Cốc không muốn kiểm tra nữa.
Tần Cửu Khinh nghĩ nghĩ: “Chơi game?”
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn: “Ừm… Ôi.
” Bị ngày sinh quấy nhiễu, y không còn tâm trạng chơi luôn.
Tần Cửu Khinh chọn thể loại đối kháng: “Biết chơi không?”
Bạch Tiểu Cốc cười nhạo: “Không gì không biết.
”
Học tập không tốt, còn không biết chơi game? Đùa gì vậy?
Tần Cửu Khinh: “Vậy chơi trò này, có điều…” Hắn cố ý dài giọng, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc: “?”
Tần Cửu Khinh: “Thua phải gọi anh ơi.
”
Bạch Tiểu Cốc nhướng mày.
Tần Cửu Khinh: “Dám không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Chơi luôn.
” Ai sợ ai!
Hai mươi phút sau, Bạch Tiểu Cốc tức đến nỗi muốn đập máy chơi game.
Tần Cửu Khinh bỏ máy chơi game xuống, ung dung chống cằm nhìn y.
Bạch Tiểu Cốc thua, Bạch Tiểu Cốc chỉ thua một chiêu! Y đau đáu nhìn nhân vật rác rưởi ngã xuống, khoé miệng giật giật.
Tần Cửu Khinh: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc không chớp mắt: “…”
“Lớn tiếng một chút.
” Tần Cửu Khinh kề sát lại, gần như dán lỗ tai bên môi y.
Bạch Tiểu Cốc vốn không tự nhiên, lúc này hắn bỗng nhiên tới gần, làm y suýt nữa vọt tim ra ngoài.
Nhìn từ góc độ này, y có thể nhìn thấy góc nghiêng hoàn mỹ như điêu khắc, tóc đen như mực, da trắng như băng, khoé mắt hơi nhướng, hàm dưới rõ ràng, như băng tuyết tan chảy, mang theo ý xuân ấm áp.
Đẹp… thì ghê lắm sao!
Bạch Tiểu Cốc gượng gạo dời mắt, thỏ thẻ nói: “Anh…” \
*Ẻm chỉ gọi một chữ anh thôi nha.
Tần Cửu Khinh không buông tha: “Không đúng.
”
Bạch Tiểu Cốc bực bội trừng hắn.
Tần Cửu Khinh: “Đã cá cược thì phải chịu thua.
”
Bạch Tiểu Cốc: “… Anh ơi.
”
Nhỏ như muỗi, không lắng nghe không thể nghe được.
Lỗ tai Tần Cửu Khinh run run.
Bạch Tiểu Cốc đẩy hắn ra: “Được rồi!”
Tần Cửu Khinh đứng dậy, hàng mi đen rũ xuống không nén được ý cười: “Được rồi.
”
Bạch Tiểu Cốc càng cản càng hăng, thua thảm như vậy, y phải hoà một ván, nghiêm túc nói: “Lần nữa.
”
Tần Cửu Khinh: “Được.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Lần này tôi nhất định sẽ thắng!”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.
”
Gần hai mươi phút sau, Bạch Tiểu Cốc: “………”
Tần Cửu Khinh cong môi nhìn y.
Bạch Tiểu Cốc trước lạ sau quen: “A… Anh ơi.
”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.
”
Ừm cái rắm! Bạch Tiểu Cốc cầm máy chơi game: “Lần nữa!”
Tần Cửu Khinh: “Tới đi.
”
Ván thứ ba, Bạch Tiểu Cốc: “Anh ơi.
”
Ván thứ tư, Bạch Tiểu Cốc: “Anh ơi!”
Ván thứ năm, Bạch Tiểu Cốc: “Anh ơi…”
Ván thứ sáu, Bạch Tiểu Cốc: “Anh ơi……” Huhu.
Hơn hai tiếng sau, Bạch Tiểu Cốc không thắng ván nào, thu hoạch lớn nhất là gọi anh ơi càng lúc càng thuận miệng, mỗi khi y kêu hai chữ anh ơi, như có một cơn gió mềm quét qua lỗ tai Tần Cửu Khinh, tê tới tận hông.
Trái lại Tần Cửu Khinh không dám nghe.
“Không còn sớm nữa.
”
“Ván cuối!” Bạch Tiểu Cốc không tin tà.
Tần Cửu Khinh thấy y tức như vậy, mềm lòng nói: “Được.
”
Ván cuối hai người chơi gần ba mươi phút, cuối cùng Tần Cửu Khinh trượt tay, Bạch Tiểu Cốc tìm thấy sơ hở, quăng một chiêu qua.
Nhân vật của Tần Cửu Khinh ngã xuống đất.
Hai mắt Bạch Tiểu Cốc sáng rực: “Tôi thắng!”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.
”
Thua cả buổi tối, cuối cùng cũng thắng một ván, sướng muốn chết!
Bạch Tiểu Cốc quên luôn phần thưởng, mãi đến khi Tần Cửu Khinh đột nhiên tới gần, hương tùng mát lạnh phả vào mặt, ngay sau đó cả người y nóng hổi, Tần Cửu Khinh gần như thì thào: “Anh ơi.
”
Bạch Tiểu Cốc: “!!!”
Bạch Tiểu Cốc đã cảm nhận được cảm giác tê dại khắp người là như thế nào.
“Lại…”
“Còn muốn?”
“Tạm biệt!”
Bạch Tiểu Cốc da mặt mỏng, lúc này đỏ ửng lan ra, khuôn mặt đỏ như uống rượu, y không dám nhìn Tần Cửu Khinh, huơ cặp, lao ra phòng sách, quên đổi dép lê mà bay về thẳng nhà.
Rầm, cửa phỏng ngủ đóng lại, Bạch Tiểu Cốc vịn cửa ngồi bệch dưới đất mới thấy đôi dép dưới chân.
Mẹ nó.
Xấu hổ quá!
Bạch Tiểu Cốc vùi mặt vào đầu gối, đè nén ửng đỏ, lại không đè được hai tai tê dại, cũng không