Tiểu Béo

Khụ khụ


trước sau

Tiểu Béo mất ngủ.

Khuôn mặt say mê, ánh mắt dịu dàng của Cao Dật Phong, chúng cứ phát lại tới tới lui lui ở trước mắt cô. Nụ hôn bất ngờ chưa kịp đề phòng kia dường như vẫn còn lưu luyến ở môi cô. Tiểu Béo bất giác sờ khoé miệng, nằm trên giường cười ngây ngô.

Sau khi cười xong, Tiểu Béo lại phiền muộn. Cao Dật Phong quả thực hôn cô, nhưng anh uống rượu, việc làm của con ma men có thể tưởng thật sao? Hơn nữa anh vốn có bạn gái a, anh và Lý Hoan Hoan…

Nghĩ đến đây, Tiểu Béo đột nhiên giật mình một cái, Cao Dật Phong có bạn gái, cô không thể làm người thứ ba.

Tiểu Béo hối hận mình không né tránh nụ hôn vừa rồi. Nhưng không tệ, dù sao Cao Dật Phong uống rượu, ngày mai mình chỉ cần làm bộ chưa xảy ra chuyện gì là được rồi. Cao Dật Phong và Lý Hoan Hoan mới là một đôi chân chính môn đăng hộ đối, nam tài nữ sắc, như hình với bóng.

Đêm nay Tiểu Béo ngủ không ngon. Trong tâm trạng hâm mộ ghen tị và không biết làm sao, cô nặng nề đi ngủ, cả đêm cô đều nằm mơ, trong mộng Cao Dật Phong cầm cây gậy lớn đuổi theo đánh cô, cô liều mạng chạy trốn, may mắn đến cuối cùng không bị đuổi kịp, nhưng cô cũng quá mệt mỏi, khi tỉnh lại toàn thân đau nhức, hiển nhiên là kết quả của bắp thịt quá căng cứng.

Tiểu Béo oán hận mà duỗi tay, nghĩ thầm rằng Cao Dật Phong thật là âm hồn không tan, ngay cả trong mộng cũng không tha cho cô!

Lúc này, mẹ gõ cửa phòng của cô, “Tiểu Tuyết, vừa rồi Cao Dật Phong gọi đến, hỏi con thức dậy chưa.”

“À, nói con chưa dậy.”

“Vô nghĩa.”

“…”

Tiểu Béo trở về giường nằm, mở di động, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Cao Dật Phong: Tiểu Béo tới nhà tớ.

Tâm trạng của Tiểu Béo phức tạp, không biết tiếp theo nên đối mặt với Cao Dật Phong như thế nào. Cô rất sợ mình không nhẫn nại được, sau này ngay cả bạn bè e rằng hai người cũng không làm được.

Cô ở trên giường ngẩn ngơ một hồi, tin nhắn của Cao Dật Phong lại tới: cô bé ngốc, còn chưa dậy à?

Không để ý tới anh.

Cao Dật Phong: tớ có chuyện muốn nói.

Tiểu Béo do dự mà trả lời: nói.

Cao Dật Phong: cậu lại đây.

Tiểu Béo: hôm nay tớ còn có việc, cậu nói đi.

Cao Dật Phong: muốn nghe chuyện của Cao Dật Phong và Lý Hoan Hoan không thể không nói với người khác không?

Tiểu Béo dùng tốc độ chưa từng có trước nay mà ăn xong bữa sáng, rồi nhanh chóng đến nhà của Cao Dật Phong. Nhà của bọn họ cách nhau rất gần, chạy xe đạp chưa đến mười phút.

Cao Dật Phong đang tỉa cây trong phòng khách, anh mặc quần áo ở nhà, có vẻ thanh thản mà tuỳ ý. Nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mạ trên người anh một lớp ánh sáng thanh khiết, người kia trong vầng sáng đẹp như thiên sứ, không giống như ở nhân gian.

Tiểu Béo nhìn mà hơi ngẩn ngơ.

Cao Dật Phong ngẩng đầu cười với cô, tươi cười rực rỡ sáng lán như hoa, “Cậu đã đến rồi.”

Tiểu Béo cười cứng nhắc.

“Ngồi đi.” Cao Dật Phong nói xong, đứng lên rót một ly nước cho cô. Anh nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Tiểu Béo, “Tối qua không ngủ ngon à?”

Tiểu Béo dựa vào sofa, nhắm mắt lại. Cô phát hiện khi đối diện với Cao Dật Phong, cô không thể nói chuyện như bình thường. Tiểu Béo: “Tớ nằm mơ gặp ác mộng.”

Cao Dật Phong ngồi bên cạnh cô, “Mơ thấy gì?”

Tiểu Béo: “Tớ mơ thấy cậu cầm một cây gậy liều mạng đuổi theo tớ.”

“Tiểu Béo, cậu là đồ lưu manh!”

“…” Tiểu Béo nghĩ tới nghĩ lui không hiểu mình lưu manh chỗ nào, cô đành phải tức giận đánh trả, “Cao Dật Phong, cậu mới là lưu manh!”

Cao Dật Phong cười nói: “Thật sao? Hôm qua có phải tớ làm chuyện gì lưu manh với cậu không? Cần tớ chịu trách nhiệm không?”

Tiểu Béo mở to mắt hơi khẩn trương nhìn Cao Dật Phong, không rõ ý tứ trong lời nói của anh. Vì tránh để sự việc biến thành phức tạp hơn, cô vẫn quyết định phủ nhận, “Không.”

Cao Dật Phong nhướng mày, “Phải không, rất tiếc a.”

Tiểu Béo đành phải chuyển đề tài: “Cậu không phải nói, cậu và Lý Hoan Hoan…”

Cao Dật Phong bất đắc dĩ, “Cậu cũng nghe nói đúng không? Thật kỳ lạ, tớ và cậu ấy làm sao lại dính vào nhau, óc tưởng tượng của quần chúng quả thực rất đáng sợ.”

Trong đầu Tiểu Béo có dấu chấm hỏi, “Ồ, hai
cậu không phải…”

Cao Dật Phong nhíu mày, “Không phải đâu, cậu cũng tin à?”

Ách, hình như mình hơi hèn mọn? Tiểu Béo im lặng câm miệng.

“Nhưng mà,” Cao Dật Phong thở dài, “Tớ thật sự nói với người khác tớ có bà xã.”

“Ơ, bà xã?” Tiểu Béo nhất thời phục hồi tinh thần, bà xã hình như nghiêm trọng hơn một chút?

“Ừ, bà xã.” Cao Dật Phong mỉm cười, ngồi sát một tí, vô cùng thân thiết ôm bờ vai của Tiểu Béo, thần bí nói, “Có muốn biết ai là bà xã của tớ không?”

Tiểu Béo muốn tránh, nhưng cánh tay của Cao Dật Phong giống như là cây mây quấn lấy cô.

Cao Dật Phong giục cô, “Có muốn không?”

Tiểu Béo khẩn trương nuốt chút nước miếng, “Ai, ai thế?”

“Là…” Cao Dật Phong nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tiểu Béo, cười, “Cậu nghĩ là ai?”

“Tớ, tớ không biết.” Hiện tại đầu óc của Tiểu Béo rất hỗn loạn, cô hoảng hốt cảm thấy bắt được gì đó, nhưng lại không tìm ra đầu mối. Khoảng cách giữa hai người gần quá, làm cho nhiệt độ máu trong đầu cô không ngừng tăng lên, cái này khiến cho năng lực suy nghĩ của cô giảm đến mức thấp nhất.

Cao Dật Phong dùng thanh âm trầm bổng, chậm rãi, như dụ dỗ mà hỏi han: “Hoặc là, cậu hy vọng là ai?”

Tiểu Béo khẩn trương đến mức nói không được, hé miệng, “Tớ…”

Lời cô còn chưa nói xong, Cao Dật Phong đã ngắt lời cô trước một bước, “Chúc mừng cậu trả lời đúng! Được bổn soái thưởng hôn một cái!” Nói xong, anh nhanh chóng hôn lên mặt cô một cái.

Tiểu Béo giống như bị điện giật trở thành người sống đời sống thực vật.

Cao Dật Phong thấy cô không có phản ứng hồi lâu, anh khẽ bắn một cái lên đầu cô, lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngốc!”

Tiểu Béo chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ chưa mất đi, “Cao Dật Phong…”

Cao Dật Phong nâng cằm cô lên, chứng minh bằng cách hôn lên môi cô. Sau khi bốn phiến môi mềm mại chạm vào nhau, trong nháy mắt Tiểu Béo thông suốt. Cô hiểu được, hiểu được tất cả. Là như vậy, ha ha, hoá ra là như vậy. Cao Dật Phong thích Tiểu Béo!

Cao Dật Phong vừa chạm vào Tiểu Béo, lý trí đã bị ném vào thùng rác. Anh đặt cô trên sofa, một tay ôm sát thắt lưng cô, tay kia đè lại gáy của cô, không cho cô trốn tránh. Anh ngậm lấy đôi môi của Tiểu Béo, mơn trớn và mút nhẹ, Tiểu Béo rất khẩn trương, tuỳ ý Cao Dật Phong muốn làm gì thì làm.

Tiểu Béo bị hôn đến sắc mặt đỏ bừng, cô thở hồng hộc, Cao Dật Phong buông cô ra, thấp giọng cười, “Quả nhiên vẫn là trực tiếp một chút mới tốt.”

Gương mặt Tiểu Béo càng đỏ hơn, tưởng chừng như sắp thành trái cà chua.

Cô thế này, sao Cao Dật Phong lại thích chứ? Anh cúi đầu, dịu dàng liếm khoé môi của Tiểu Béo, “Tiểu Béo.”

“Hở?”

“Cậu còn chưa bằng lòng với tớ.”

“Bằng lòng cái gì?”

“Làm bà xã của tớ.”

“Ơ, không phải nên làm bạn gái trước sao?”

“Cuối cùng không phải cũng thế à.”

“Ồ.”

“Có bằng lòng hay không?”

“Tớ bằng lòng làm bà xã của cậu, ô…”

“Cao Dật Phong, cậu lấy di động của cậu ra đi.”

“…Cái đó, không phải di động.”

“Đó là cái gì?”

“Sau này cậu sẽ biết, tớ đi xối nước lạnh trước.”

“???”

“Đừng nhìn tớ như vậy, cậu muốn mang thai à?!”

“…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện