Lúc Đường Nạp Văn ở lại nghỉ ngơi tại hành tinh Ô Lan, điện nghị chính của hành tinh Âu Đức kế bên hành tinh Ô Lan, không tối đen như trước kia nữa, ngược lại đèn đuốc sáng trưng, hoăn nữa còn vọng đến tiếng tạp âm ồn ào vù vù.
Điều này chứng minh, tinh vực những thế lực như Khải Tát gia, Đường gia, Ô Lan giáo, Đế quốc Âu Đức, nước cộng hòa Ôn Đặc tồn tại, bởi vì cùng hưởng thụ ánh sáng của cùng một hằng tinh, cho nên thời gia làm việc nghỉ ngơi của bọn họ đều giống nhau.
Trong điện nghị chính, Khải Thâm Âu Đức, hoàng đế Đế quốc Âu Đức, 45 tuổi, có ria mép, trên người khoác áo khoác màu đỏ, ngồi trên cái ghế khá cao, đội đội vương miện, tay nắm quyền trượng, dùng quyền trượng lạnh lùng dõ xuống sàn nhà bạch ngọc, nói một cách nghiêm túc đối các đại thần văn võ đang nói chuyện với nhau trên khắp điện: “Được rồi, yên lặng.”
Hoàng đế lên tiếng, các đại thần lập tức im bặt, đồng thời trở về vị trí đứng của mình một cách cung kính. Nhìn thấy các đại thần của mình nghe lời như vậy, Hoàng đế Khải Thâm Âu Đức hài long gật đầu, đồng thời đưa mắt nhìn một ngườ đang đứng ở phía bên tay trái của mình một cách đắc ý.
Người này chính là Đường Nạp Vũ kia, ông ta nhìn thấy ánh mắt của Hoàng đế, lập tức dùng vẻ mặt đầy sùng kính nhìn Hoàng đế, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu mình xuống.
Hoàng đế Khải Thâm Âu Đức vô cùng đắc ý vì sự uy phong của mình được người ngoài tiếp nhận, sau khi dùng vẻ mặt đắc ý nhìn khắp các đại thần liền hỏi: “Thế nào, các vị đại thần đã thảo luận ra được quyết định gì chưa?”
Một đại thần để râu ở phía bên tay phải của Hoàng đế, bước ra một bước chắp tay nói: “Bệ hạ, chúng thần đã thảo luận xong.”
“Ồ, vậy kết quả là gì? ” Hoàng đế hỏi một cách rất có hứng thú.
“Vì để duy trì huyết mạch chính thống của Đường gia không bị người ngoài làm cho ô nhiễm, vì để thể hiện sự hữu nghị giữa Đế quốc Âu Đức và Đường gia, chúng thần nhất trí cho rằng nên khởi binh tiêu diệt nghịch tặc phạm tội phản loạn, Đường Long! ” Vị đại thần này dùng nói với giọng đầy phấn khích và kiêu ngạo.
“Tiêu diệt nghịc tặc! Tiêu diệt nghịch tặc!” Không biết làm sao, vị đại thần này lại giơ cao nắm đấm hét lớn khẩu hiệu này lên, hơn nữa điều khiến cho người ta ngạc nhiên là tất cả những đại thần trên điện nghị chính cũng hô to khẩu hiệu này. Trong nháy mắt, khẩu hiệu tiêu diệt nghịch tặng đã vang lên khắp điện.
Đường Nạp Vũ nhìn thấy cảnh này, không có cách nào đành phải giơ tay hét lớn cùng. Mặc dù lúc còn ở Đường gia, ông ta là người phụ trách công tác ngoại giao với Đế quốc, nhưng nhiều năm qua đi, ông ta vẫn không thể hiểu được tại sao đế quốc này hễ gặp chuyện gì cũng đều hô to khẩu hiệu.
Hoàng đế Âu Đức đứng đên đưa tay ra hiệu các đại thần yên lặng lại, đồng thời tuyên bố nhiệm vụ chuẩn bị chiến tranh, sau khi thầm liếc nhìn Đường Nạp Vũ, trong lòng cười thầm: “He he, mặc dù hồi nãy đáp ứng sau khi đoạt được hành tinh Trung Châu sẽ để cho Đường Nạp Vũ lên nắm quyền, hơn nữa ngươi còn đảm báo sẽ tuyên bố Đường gia là thuộc quốc của đế quốc Âu Đức. Nhưng ông cho là tôi ngu đến mức làm theo hiệp ước chắc? Lần này khó khăn lắm mới tìm được cớ nuốt trọn hành tinh Trung Châu, ta đã ăn rồi, ngươi còn muốn ta nhổ ra sao?”
Theo thông lệ hành tinh Vô Loạn, bình thường sẽ không tấn công những thế lực chế độ không giống nhau, thế lực gia tộc sẽ đánh thế lực gia tộc, thế lực tôn giáo sẽ đánh thế lực tôn giáo, Đương nhiên, đôi oan gia đế quốc và dân chủ này chỉ cần phạm vi thế lực hai bên có sự liên kết, vậy thì sẽ tấn công nhau liên tục. Nhưng lúc tấn công thế lực chế không khác nhau, nhất định phải tìm được cớ, cho dù là một cái cơ rất là giả tạo cũng được, chỉ cần nói thông là được.
Còn về việc không tìm thấy cớ mà đã tấn công thế lực chế độ khác nhau sẽ có hậu quả gì? Dường như ngoài việc thế lực gia tộc mười mấy năm trước tấn công thế lực chế độ tôn giáo, bị những thế lực chế độ tôn giáo khác hợp lại tiêu diệt, thì chưa có ai thử qua. Hơn nữa tinh hệ Vô Loạn tồn tại đến bây giờ, ngoài ngoại lệ kia vừa mới nói, cũng không có ví dụ thế lực chế độ khái nhau vô cớ tiến hành chiến tranh. Có nghĩa là, quán lệ này chỉ là một quán lệ không có tính ép buộc, hoàn toàn không có tồn tại hậu quả gì. Chính là khong biết là do ai nói với mọi người, khiến mọi người hiểu được một chân lý của loạn thế này: “Chỉ cần có nắm đấm lớn thì có thể đi ngang! Hoàn toàn không có gì là không thể.”
Trong thánh điện hành tinh Ô Lan, một nhóm giáo sĩ trên người mặc áo bào lụa trắng, ít nhất cũng có 7 đóa hoa lan đang vây quanh một ông lão khá già, trên áo bào lụa có thêu một đóa hoa lan lớn, đang nhắm mắt lắng nghe mọi người thảo luận.
Sau khi thảo luận kết thúc không bao lâu, Lan Lung lập tức nói: “Giáo chủ bệ hạ, chúng tôi nhất trí cho rằng nên giúp Đường Nạp Văn gia chủ đoạt lại hành tinh trung Châu, đối với chuyện này ngài quyết định như thế nào?”
Giáo tông nhẹ nhàng mở mắt, nhìn Lan Lung nói: “Sau khi Đường Nạp Văn có được hành tinh trung Châu, ngươi bảo đảm hắn sẽ khiến cho dân chúng hành tinh Trung Châu sẽ xem thánh giáo Ô Lan thành tất cả của bọn họ sao?”
Lan Lung ngây người, nhưng nhanh chóng biểu lộ ánh mắt lạnh lùng nói: “Chỉ cần binh sĩ hộ giáo của chúng ta đóng quân tại hành tinh Trung Châu, sẽ không đến lượt bọn họ không đồng ý dân chúng đi theo thánh giáo của chúng ta!” Lời này vừa nói ra, những giáo sĩ trẻ trên áo có thêu 7, 8 đóa hoa lan đều kêu lên “tốt”, còn những giáo sĩ già trên áo có thêu 9 đóa hoa lan thì lại thở dài lắc đầu.
Giáo tông nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm thở dài. Ông ta rất rõ hiện giờ Ô Lan giáo có chút thoát ly khỏi giáo nghĩa không tranh giành vốn có, bắt đầu đi đến giai đoạn nguy hiểm dùng vũ lực để mở rộng ảnh hưởng này. Mặc dù muốn nhốt bọn chúng lại, để tránh chuốc lấy họa diệt giáo, nhưng bất luận như thế nào, bọn họ đều là con cháu đời sau của những lão già như mình, hơn nữa không chỉ những người trẻ như bọn họ có ý nghĩ này, dường như tất cả mọi giáo dân Ô Lan giáo đều có ý nghĩ này. Hài, thôi bỏ đi, dù gì thì mục đích của bọn chúng đều là vì muốn phát dương quang đại Ô Lan Giáo, hơn nữa cách dùng vũ lực để mở rộng tầm ảnh hưởng, những tôn giáo khác cũng sử dụng nhiều, vẫn là thuận theo tự nhiên vậy.
Nghĩ đến đây, giáo tông nhắm mắt lại gật đầu nói: “Nếu như ngươi đã nắm chắc, vậy thì bất đầu từ bây giờ, tất cả thánh binh hộ giáo đều giao cho ngươi chỉ huy. Ta cũng đã già rồi, qua một khoảng thời gian nữa sẽ truyền ngôi vị giáo tông này cho ngươi, cũng là để ta chuyên tâm nghiên cứu giáo nghĩa.”
“Giáo tông bệ hạ!” Lan Lung nghe thấy lời này lập tức bổ nhào quỳ xuống trước mắt giáo tông, kéo tay của giáo tông hôn lên đó. Không biết cô ta là vì những lời nói thương cảm của giáo tông mà cảm động, hay là vì giáo tông không lâu sau sẽ truyền ngôi vị lại cho cô ta mà cảm động.
Nhìn thấy các giáo sĩ trẻ tuổi đều biểu lộ vẻ mặt vui mừng, giáo tông sờ sờ đầu của Lan Lung thở dài lần nữa.
Đường Long ở hành tinh Trung Châu cả ngày chạy khắp nơi, lúc màn đêm buông xuống chạy đến phòng làm việc của Lăng Lệ. Lúc hắn thong thả đi vào phòng làm việc, phát hiện chỉ có một mình Lăng Lệ ở phòng làm việc vừa ăn thức ăn nhanh vừa xem văn kiện. Bất giác cười lén, lặng lẽ đến phía sau lưng Lăng Lệ chuẩn bị hù cô ấy. Nhưng đói cả một ngày, Đường Long nhìn thấy miếng thịt mà Lăng Lệ dùng đũa gắp chuẩn bị đưa lên miệng, đồng thời ngửi thấy mùi hương của miếng thịt kia truyền đến, cũng không thèm để ý đến lịch sự hay không, vệ sinh hay không, đưa đầu vào trực tiếp đoạt lấy miếng thịt đó.
Quả nhiên, Lăng Lệ bị một người đột nhiên kề sát bên người làm cho giật mình chảy cẫng lên đứng thủ thế, khi cô ấy nhìn thấy người dọa mình là Đường Long thì bất giác ngây người, tiếp đó nhanh chong có phải ứng lại quỳ xuống cúi chào Đường Long: “Tham kiến chủ công.”
Lúc Lăng Lệ vừa quỳ xuống, Đường Long đã đỡ cô ấy dậy, đồng thời vừa nhai miếng thịt vừa nói: “Cần gì mà phải quỳ hành lễ? Cô cũng không phải là không biết ta ghét nhất lễ tiết như thế này, giống như ngày trước kính chào là được. Ờ, miếng thịt ngày ngon ghê.”
Lăng Lệ sau khi đứng dậy nhìn Đường Long, sau đó gật đầu nói: “Không biết chủ công đến đây có chuyện gì?”
“Bụng ta đói rồi đến tìm cô kiếm cơm ăn, đúng rồi, nơi này không có người ngoài, không cần phải gọi chủ công này chủ công nọ, gọi tên ta là được rồi.” Đường Long vừa nói vừa dùng tay lần nữa lấy miếng thịt từ trong hộp thức ăn nhanh của Lăng Lệ đưa vào miệng.
Lăng Lệ nghe thấy lời này bất giác ngây người, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ Đường Long đang mút ngón tay, khóe miệng nở nụ cười nói: “Tôi đi lấy cho ngài một phần thức ăn nhanh đến nha?”
“Được, phải ngon giống như phần thức ăn nhanh này của cô, hơn nữa thịt phải nhiều hơn một chút.” Đường Long gật đầu nói.
Lăng Lệ cười nói: “Được.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Không lâu sau, khi Lăng Lệ bưng thức ăn nhanh về, phát hiện Đường Long tay chắp sau lưng huýt sáo, đang định gọi Đường Long thì phát hiện thịt trên phần thức ăn nhanh kia của mình đã không còn nữa. Lăng lệ nhịn cười nói với Đường Long: “Xong rồi, đến đây ăn cơm đi.”
Đường Long quay đầu lại, phát hiện Lăng Lệ cười hi hi nhìn mình, bất giác sờ mũi, cười nói một cách ngại ngùng: “Thật là ngại quá, những miếng thịt kia thơm quá, mà ta lại quá đói, cho nên… hi hi.”
“Không sao, dù gì thì tôi cũng không thích ăn thịt, đến đây, đây là phần của ngài.” Lăng Lệ nói xong liền đưa phần thức ăn nhanh ra.
“Cám ơn, ơ, thơm quá.” Đường Long nhận phần thức ăn nhanh liền ăn một cách nhanh chóng, còn Lăng Lệ cũng không nói nhiều, Nhìn Đường Long xong liền tiếp tục vừa ăn cơm vừa xem văn kiện.
Trong miệng đầy cơm, Đường Long ngừng anq, ngẩng đầu nhìn Lăng Lệ nói: “Lăng Lệ, tôi nói hệ thống cảnh vệ nơi này quá kém, lại không ai phát hiện ta đi vào! Bất luận nói như thế nào nơi đây cũng là bộ phận tình báo, phải tăng cường cảnh vệ mới được.”
Lăng Lệ nghe thấy giật mình, sắc mặt nghiêm trọng gật đầu nói: “Vâng, tôi sẽ tăng cường lực độ cảnh giới.” Sắc mặt cô ấy nghiêm trọng như vậy là vì lúc bắt đầu cô ấy tưởng Đường Long có thể trực tiếp đi vào trong là do những cảnh vệ kia cho đi vào, nhưng không ngờ những cảnh vệ kia hoàn toàn không phát hiện ra bóng dáng của Đường Long! Nếu như là địch, mình sớm đã bị mất mạng rồi, tình báo sớm đã bại lộ!
“Đúng rồi, bây giờ tình hình cả vũ trụ này thay đổi như thế nào rồi? Đường Long vừa ăn vừa hỏi.
Lăng Lệ sau khi suy nghĩ một lát cũng vừa ăn vừa nói: “Nước lớn tạm thời không rơi vào tình trạng chiến loạn, nhưng các nước nhỏ đã bắt đầu tàn sát lẫn nhau, dường như ngày nào cũng có chiến tranh xảy ra, giống như tinh hệ Vô Loạn của chúng ta vậy.”
“Nước lớn không có xảy ra chiến tranh sao?” Đường Long hỏi một cách hiếu kỳ, hắn không tin những nước lớn chiếm nhiều ưu thế kia không thừa cơ hội này mở rộng thế lực.
Lăng Lệ lắc đầu nói: “Giữa các nước lớn với nhau không xảy ra chiến tranh, nhưng giữa nước lớn với nước nhỏ thì chiến tranh xảy ra thường xuyên. Hiện tại cảm giác cả vũ trụ mang đến giống như là lúc bắt đầu chiến tranh vũ trụ lần thứ nhất vậy, đều là các nước nhỏ diệt vong nước lớn mở rộng, đợi đến khi các nước nhỏ không còn tồn tại nữa, đại chiến vũ trị chính thức nổ ra.”
“Tôi nói, những nước lớn kia chắc chắn sẽ không an phận như vậy. Đúng rồi, nước lớn nhất hợp chủng quốc Vũ Lai và nước lớn thứ hai Ám Dạ đế quốc như thế nào rồi?” Bởi vì Trần Kháng từng lấy nguyên thủ của hai nước này làm ví dụ sự không có khả năng thống nhất vũ trụ, cho nên Đường Long đặc biệt chú ý đến bọn họ.
“Hợp chủng quốc Vũ Lai trong nước an định phồn vinh, lãnh thổ không có mở rộng. Đế quốc Ám Dạ ra sức tăng binh thu mua quân bị, bọn họ đã tiêu diệt hai nước nhỏ lân cận.” Lăng Lệ sau khi ăn một miếng rau liền nói.
“Không thể nào? Hợp chủng quốc Vũ Lại lại không mở rộng lãnh thổ? Không phải nói dã tâm của bọn họ rất lớn sao?’ Đường Long hỏi một cách không dám tin.
“Nước Vũ Lai là không có mở rộng lãnh thổ, nhưng hai nước nhỏ lân cận đều là bọn họ khống chế.” Lăng Lệ cũng không thèm ngẩng đầu tiếp tục ăn.
“Vũ Lai khống chế hai nước nhỏ lân cận? Chuyện này là sao?” Đường Long ngạc nhiên hỏi.
Lăng Lệ đã ăn xong vừa thu dọn hộp thức ăn nhanh vừa nói: “Vỗn dĩ lúc mỗi nước đều có hắc động đạn, Vũ lai không có manh động gì, chỉ lo phát triển kinh tế. Sau khi hắc động đạn mất đi tác dụng, Vũ Lai lập tức phái binh tấn công hai nước lân cận, đương nhiên phải tìm lý do như người lãnh đạo của nước nào đó tham nhũng lạm quyền, vơ vét của cải, bức hại dân chúng, độc tài, tàn bạo để xuất binh. Sau khi tiêu diệt tầng lớp lãnh đạo của hai nước nhỏ đó, không phải là chiếm lĩnh quốc gia này, mà là để cho những nhà chính trị thân Vũ Lai, biết nghe lời lên chấp chính, sau đó để một số quân đóng lại đó rồi rút quân đội trở về nước.
“Ý? Bọn họ làm như vậy có lợi ích gì? Những nước nhỏ đó vẫn tồn tại, không tốt bằng sát nhập họ vào bản đồ.” Đường Long cũng ăn xong hỏi một cách không hiểu.
Sau khi Lăng Lệ đưa cho Đường Long khăn giấy và tăm, vừa thu dọn hộp thức ăn của Đường Long vừa nói: “Bọn họ làm như vậy có rất nhiều lợi ích, ví dụ như không cần quản lý chính vụ của những nước nhỏ đó, cũng không cần chịu trách nhiệm về những chi phí đóng quân, bởi vì chi phí đóng quân đều do nước nhỏ phụ trách. Đồng thời cũng không cần lo lắng sau khi chiếm lĩnh những nước này sẽ bị những người muốn phục quốc báo thù, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho trong nước Vũ Lai và giảm thiểu thương vong đối với binh lính Vũ Lai. Hơn nữa, nước Vũ Lai còn có thể trực tiếp ra lệnh cho nước nhỏ tiến hành theo ý của mình, giống như làm những chuyện đối với nước nhỏ như bán phá giá sản phẩm, cướp đoạt tài nguyên…, dù gì những nước nhỏ này cũng không dám không nghe lời, dù gi những quân đội đóng quân kia không phải là đặt ở đó để nhìn. Hơn nữa cho dù có người này dám đánh nước Vũ Lai, trước tiên cũng phải đánh những nước nhỏ kia trước, như vậy nước Vũ Lai có thể tranh thủ được tời gian chuẩn bị quý báu. Nếu như có nhiều lợi ích như vậy, người nói thử xem nước Vũ Lai tại sao lại cần phải sát nhập hai nước kia vào bản đồ của mình? Nên biết Đế quốc Ám Dạ vì để bình định những kẻ báo thù của những nước nhỏ kia, phải phái hàng ngàn hàng vạn bồ đội mặt đất, hơn nữa nghe nói tổn thất nghiêm trọng.”
Đường Long nghe hăng say đến nỗi mắt mở to, miệng há ra phải mất một lúc mởi tỉnh lại, hắn lắc đầu nói: “Mặc dù chiêu này rất hay, nhưng những nước nhỏ này rồi sẽ có một ngày sẽ tạo phản, hơn nữa nước