“Các vị, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành vòng thi thứ hai, cuộc thi lần này sẽ lựa chọn ra 20 ngàn người để vào vòng tiếp theo.” Nghe giọng nói của chiếc máy bay phát ra kia, Đường Long bắt đầu lầm bầm: “Sao lại rắc rối như thế, một lần chọn ra 10 người là được rồi, tại sao phải trải qua 3 vòng lựa chọn? Thật là ăn no rồi không có việc gì làm, hi vọng lần này sẽ không nằm 1 tuần nữa.”
Những Thiếu úy bên cạnh Đường Long nghe thấy lời nói lầm bầm một mình của Đường Long, bất giác đều nhìn bằng ánh mắt khinh người, nhưng lần lại này không tố cáo hắn. Không phải vì Đường Long là đại ca của bọn họ, mà chính là cách đánh biến thái kia của Đường Long, bọn họ nghĩ lại còn thấy rùng mình, cầu xin vòng thi đấu sau sẽ không phải gặp Đường Long. Lần thi đấu đại ca thiếu úy hành tinh Hài Khả, mặc dù Đường Long giành được danh hiệu đại ca, nhưng không có một thiếu úy nào thật lòng kêu hắn là đại ca. Còn một ngoại hiệu khác của Đường Long thì lại được những thiếu úy không trúng tuyển vào vòng trong truyền khắp quân khu. Ngoại hiệu đó là – Lưu mạnh mặt lạnh.
Mặt lanh là vẻ mặt mà Đường Long lúc nào cũng lộ ra, còn lưu manh thì chỉ những lời nói bậy và phương pháp chiến đấu của hắn. Còn về Đường Long thì hắn không nghe bất kỳ phong thanh gì, khi hắn xuất viện, nhìn thấy mọi người đều chào hắn, khiến hắn vui mừng cho rằng mình đã thật sự trở thành đại ca.
Căn phòng vốn chật ních người, bây giờ đã trống đi một nửa, những thiếu úy được vào vòng trong đều căng thẳng nhìn cái máy bay kia, đoán xem tiếp theo sẽ thi đấu như thế nào. Chiếc máy đó không để các thiếu úy đợi lâu, giọng nói đó lần nữa vang lên khắp phòng.
“Đợt thi lần này sẽ là … trò chơi cs.” Lời nói này vừa nói ra, cả căn phòng đều yên lặng, tất cả mọi người đều đoán là mình có nghe nhầm hay không. Cs không phải là trò chơi cảnh sát bắn cướp hay sao? Đường đường là thiếu úy Liên Bang lại tụ hợp cùng nhau chơi cs?
Chiếc máy đó không thèm để ý đến những thiếu úy đang đứng ngớ người kia, tiếp tục nói: “Những thứ này là trang bị của các người, phàm là người nào bắn trúng 3 người thì được vào vòng trong, thời gian cũng như cũ 5 tiếng đồng hồ.” Nói xong cũng giống như lần trước biến mất trong bức tường.
Bây giờ mọi người mới chú ý giữa căn phòng xuất hiện mấy chục cái giàn, bên trên bày mấy chục ngàn nón sắt hư cấu (giống như kiếng 3 chiều) và găng tay điện tử. Khi mọi người còn đang ngây người ra đó, một đám người nhanh chóng len lỏi qua đám người, chạy đến cái giàn gần nhất, chụp lấy nón sắt hư cấu đội lên. Tiếp đó một giọng nói rất quen thuộc vọng khắp căn phòng: “Súng đâu? Ak đâu? Không có súng làm sao giết?”Nhìn thấy người đó hai tay cử động, đồng thời sờ khắp người, nhưng thiếu úy này lập tức hiểu ra người tranh giành đầu tiên chính là tên đại ca ngu ngôc – Đường Long! Lúc này mới tỉnh lại, la lên bổ nhào đến các giàn.
Đường Long sớm đã chạy ra xa, nếu không thì đã bị đáp người này đạp chết rồi còn gì. Hắn bây giờ đang nguyền rủa vị sếp nữ chưa thấy mặt kia, nếu như mình bây giờ mà có vũ khí, đứng nói là Ak, cho dù là súng ngắn cũng sẽ bắn giết người để vào vòng. Bây giờ chỉ đành phải chờ bọn họ đeo nón cà găng tay, cùng nhau chơi trò chơi vậy.
Sau khi mọ người đã đeo lên hết, 1 giọng nói điện tử vang lên: “Chuẩn bị xong, trò chơi bắt đầu.” Khi giọng nói tắt lịm, Đường Long đột nhiên phát hiện mình đáng đối diện với một bức tường lớn, trong tay cũng cầm một khẩu súng máy ak laser .
Đường Long vội quay người nằm xuống, khẩu súng máy ak trong tay bắn liên hồi, nhưng hình ảnh không xuất hiện giống như Đường Long trong tưởng tượng của Đường Long, bên cạnh hắn không có kẻ địch nào cả, mà xung quanh đều là những bức tường cao to! Đường Long lập tức than: “Trời ơi, Lẽ nào mình phải đợi con mồi không biết sống chết rơi xuống, mình mới có thể bắn trúng 3 người?”
Nghe thấy tiếng hét “sát” từ trong tai nghe vọng lại, tiếng kêu thảm, tiếng lựu đạn nổ, tiếng súng máy bắn, còn có những tiếng đạn bắn rất đặc biệt, âm thanh đặc biệt trong trẻo của súng bắn tỉa. Ngẩng cổ lên nhìn, trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu. Cuối cùng không đợi được con mồi nào rơi xuống cả, Đường Long nghiến răng nghiến lợi thay bắng một dao găm laser, nhìn bức tường cao to giận dữ mắng: “Mẹ nó, đừng tường có thể vây ông ở đây được!” Nói xong tay cầm dao găm, bò lên bức tường cao.
Phòng chỉ huy trong căn cứ, Lệ Na Sa ngồi vắt chân thoải mái trên ghế, một tay để lên tay vịn, một tay chống cằm, màn hình bự trước mặt cô ấy đang hiển thị dáng vẻ tức giận của Đường Long. Một giọng nói ngọt ngào vọng lại bên tai cô ấy: “Thưa sếp, hắn ta não có vấn đề rồi phải không? Không lấy lựu đạn nổ tưởng, ngược lại lại lấy dao găm để leo tường?”
Lệ Na Sa quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp dáng cao ráo, mặc bộ quân phục ôm sát người, tóc ngắn màu nâu, cười một lát rồi nói: “Thiếu úy Kỳ Na, động tác của thiếu úy này tuy khác người, nhưng mọi cử động của anh ta đều có một ý nghĩa nhất định. Trước tiên không nên vội bình luận, xem hành động tiếp theo của anh ta rồi hãy nói.”
VỊ thiếu úy tên là Kỳ Na này gật đầu, đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào màn hình. Chỉ nhìn thấy Đường Long chạy đến góc tường, nhảy lên một cái, sau đó cố sức cắm dao găm vào tường, tiếp đó Đường Long cố sức dựa vào dao găm làm bàn đạp, sau đó cơ thể bắt đầu co lại trên tường. Chỉ thấy hắn hít thở, tiếp đó nhanh chóng rút dao găm ra, trước khi thân hình rơi xuống, lập tức thò tây cắm dao găm vào tường, cứ như thế chẳng mấy chốc Đường Long đã đứng trên bức tường.
Khi Kỳ Na gật đầu ra vẻ thì ra là vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của cấp trên, bất giác hiếu kỳ nhìn, phát hiện sếp đang nhìn vào một màn hình khác, cúi đầu che miệng cười. Nhìn theo, phát hiện màn hình đó đang phát sóng lại động tác lúc nãy của Đường Long, nhưng cảnh này đã cắt hết đi những cảnh hư cấu, mất hết đi cái bức tường đó làm nổi bật, động tác của Đường Long giống như một thằng hề.
Kỳ Na vừa mới cười được 1 lúc, thì đột nhiên há hốc miệng trừng mắt ngớ người, bởi vì cô ấy nhìn thấy Đường Long đang lắc lư cái mông. Vội nhìn sang màn hình ban nãy, nhưng chỉ là nhìn thấy Đường Long đứng trên tường giơ hay tay, mông lắc loạn xạ, căn bản nhìn không ra cái này có tác dụng gì, cô ấy có chút không hiểu hỏi cấp trên: “Thưa sếp, động tác này của hắn có ý nghĩa gì?”
Lệ Na Sa nhìn động tác nhảy của Đường Long cũng ngớ người, hồi lâu sau mới nói: “Cái này … cái này có lẽ là động tác thói quen … của hắn.”
Không biết là người khác đang nhìn mình chăm chú, Đường Long đang nhảy múa chúc mừng mình đã leo lên bức tường. “Ha ha, tưởng như vậy mà có thể làm khó ta được sao? Khó cái con khỉ!” Đường Long vỗ mông nhìn xuống dưới, đột nhiên nằm xuống, hắn nhìn cái bóng đằng xa cái đầu đang động đậy, bất giác nuốt nước bọt nói: “Thật là tốt, lại có nhiều kẻ địch đến như vậy. Xem ra mình có thể uy phong thể hiện tài bắn súng của mình rồi!” nói xong, tay đưa ra phía sau mò, khi quay lại thì đã cầm một khẩu súng trường bắn tỉa.
“He he he, ta đến đây.” Đường Long cười gian xảo sử dụng ống ngắm nhắm vào một vị thiếu úy tay ôm súng núp ở góc tường, bóp cò, xì một tiếng, chỉ nhìn thấy trên đầu của vị thiếu úy đó có một lỗ hổng nhỏ, té xuống. Đường Long bĩu môi: “Có nhầm không vậy? vậy mà không bể đầu? uổng công ta cố ý nhắm vào giữa trán.”
Đang tính tìm mục tiêu mới, đột nhiên nghe thấy 1 tiếng b, tiếp đó là trên đầu xuất hiện một số 1. Đường Long ngây người, gãi đầu tự nói: “Cái này không phải là con số mà ta bắn trúng kẻ địch hay sao? Nói như vây còn 2 người nữa là được vào vòng trong?” Đường Long lầm bầm một mình, đột nhiên lộ ra nụ cười cổ quái, hắn bắt đầu ngắm vào những người ở đằng xa bắn liên tục, chẳng bao lâu sau, ngay cả đạn dự trữ cũng đã dùng hết, súng bắn tỉa cũng biến mất, mà lúc này con số trên đầu của Đường Long đã lên đến 30.
Nhìn thấy con số này, Đường Long nhéch mép cười, rồi cầm ak nhảy xuống tường. không thèm núp, xông lên chỗ đông người.
“ Thưa sếp, cuộc thi lần này có liên quan gì đến cuộc tuyển chọn của chúng ta? Bọn họ không phải là đang tiến hành chiến đấu mà là …” Kỳ Na mắt rời khỏi màn hình nhìn Lệ Na Sa, không hiểu hỏi.
Câu nói của cô ấy chưa nói hết thì đã bị Lệ Na Sa ngăn lại: “Ha ha, cuộc thi này rất có tác dụng, cuộc thi ở vòng 1 mặc dù là để kiểm tra thể lực của bọn họ, nhưng chủ yếu là tìm ra chiến sỹ nhiệt tình hiếu chiến. Còn cuộc thi lần này là ngoài việc chọn ra một người khát máu, còn kiểm tra cơ trí dũng cảm và linh hoạt ứng biến của bọn họ. Còn cuộc kiểm tra lần thứ 3, Ừ, ta nghĩ cũng không khác với cuộc kiểm tra trên.”
Kỳ Na ngớ người: “Thưa sếp, người không biết cuộc thi lần 3 có tác dụng gì sao?”
Lệ Na Sa lắc đầu: “Cái này không có cách nào, bởi vì cuộc kiểm tra cuối cùng là giao áy tính trung ương tiến hành kiểm tra điện não. Còn việc tại sao lại sử dụng máy tính trung ương, thì ta không rõ lắm.”
Kỳ Na nghe đến đay, đành gật đầu. Mặc dù rất lấy làm lạ về nhiệm vụ lần này lại sử dụng máy tính trung ương để kiểm tra, nhưng đây là chuyện của Bộ Thống soái cao nhất, đừng nói mình là một thiếu úy nhỏ nhoi, ngay cả người như cấp trên cũng không thể nào biết được. Mình mặc dù không rõ sếp có thật sự là biết hay không, nhưng sếp đã nói như vậy, mình cũng không thể nào tiếp tục hỏi tiếp.
Đường Long cười ha ha xông lên, khẩu ak trong tay lóe ra tia sáng, nhìn những con số trên đỉnh đầu, vô cùng hưng phấn, sau khi dùng hết khẩu ak, lập tức một tay nắm khẩu súng ngắn bắn, một tay móc ra quả lưu đạn ném về phía kẻ địch.
Những thiếu úy bị bắn núp ở góc tường kia, khi nghe thấy tiếng cười của Đường Long, liền biết ngay đó chính là đại ca ngu ngốc kia. “**! Sớm đã được vào vòng trong rồi, còn ở đây bắn chúng ta, là có ý gì cơ chứ!” những thiếu úy thông minh lanh lợi, không bàn mà lại nghĩ giống nhau, đồng thời cũng ngầm hiểu giống nhau, móc lưu đạn ra.
“Ai da, **, lại hết rồi.” Đường Long nhìn khẩu súng biến mất, cùng lúc móc lựu đạn ra , buồn bã mắng. Những tên thiếu úy kia chờ đợi là thời cơ này, lựu đạn, đạn cùng với những lời mắng chửi trút như mưa về phía Đường Long đang buồn bã. Tiếng nổ lớn nhất từ lúc bắt đầu chơi cho đến giờ vang khắp phòng, sau khi nổ xong, những thiếu úy vốn đang bắn giết lẫn nhau bỗng trở nên thân thiết cùng nhau nâng ak lên bắn điên cuồng về phía Đường Long. Khiến cho những thiếu úy ở xung quanh không biết xảy ra chuyện gì, ngớ người nhìn gần 100 tên thiếu úy điên cuồng xông lên bắn. Đường Long sớm đã gỡ nón ra thì sao? Hắn đang nằm trên sàn, gối lên cái nón, vắt chân chữ ngũ, đúng lúc rảnh rỗi nằm thưởng thức gần trằm thiếu úy bao vây xung quanh mình, toàn thân không ngừng rung động, hai tay để theo tư thế cầm súng, thần sắc nghiến răng nghiến lợi hai mắt tóe ra lửa. Đường Long đang ngâm nga một bài hát, phát hiện cái máy bay kia xuất hiện, vội vàng nhảy dậy, đứng nghiêm, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng nghiêm túc. Hắn vừa đứng nghiêm, chiếc máy bay liền vọng ra giọng nói nói: “Hết giờ, xếp hàng.” Khi giọng nói đó vang lên, những hình ảnh kia lập tức biến mất.
Những thiếu úy đang cố sức bắn kia, bất giác sững người, bọn họ vẫn chưa phản ứng lại. Nhưng bọn họ vẫn là nhân tài được huấn luyện, lập tức nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn. Nhưng, phía trước, bên cạnh, đằng sau của Đường Long không có một ai, khiến cho hắn đứng xếp hàng một mình. Mặc dù phát hiện ra điểm này, nhưng Đường Long không cảm thấy không tự tại, ngược lại còn có cảm giác tốt cho rằng đây mới chính là vị trí đáng có của một đại ca. Không thấy ngực hắn ưỡn lên khá cao, người thẳng đứng hay sao?
Chiếc máy bay đó vọng ra: “Lần này do một vị thiếu úy nào đó giết địch quá nhiều, khiến cho số lượng người vào vòng trong giảm đi. Cho nên những người đạt mục tiêu của trò chơi và vẫn còn sống thì đều được vào vòng trong.”
Nghe thấy câu đầu, khiến ọi ánh mắt đều nhìn Đường Long đứng ở đầu, nhìn thấy quay đầu lại nhìn, bất giác đều là ánh mắt khinh thường, nhếch mép cười. Tròng lòng đều lầm bầm: “May mà không phải trở thành cấp dưới của thằng cha có tính cách ác độc này, nếu không sợ rằng chẳng qua được mấy ngày mình đã phát điên lên.”
Sau khi cái máy đó nói xong, từ trong tường bay ra vô số chiếc máy bay to bằng nắm tay, những chiếc máy bay lần này bắt đầu lựa chọn ra những người bị loại, không lâu sau, nhưng thiếu úy bị loại này, buồn bã rời khỏi căn cứ.
Căn phòng rộng lớn nay còn rộng hơn, 20 ngàn thiếu úy yên lặng nhìn chiếc máy bay, chờ đợi vòng thi cuối cùng. Chiếc máy bay bay vòng quanh một vòng rồi mới nói: “Vòng thi cuối cùng là … ngủ.” Nghe thấy lời này, ngoài Đường Long, tất cả mọi người đều há hốc miệng. Đường Long thì vui vẻ gật đầu cười: “Ngủ, hay quá, ta nhất định sẽ giành vị trí thứ nhất! Hừ, không biết là ngủ đứng hay ngủ ngồi, hay là ngủ chổng ngược đây?
Lúc này cái sàn bên mỗi thiếu úy nứt ra, nâng lên một cái nón đặc chế, đồng thời lúc này giọng nói đó của cấp trên vang lên: “Đội cái nón này lên, sau đó nằm xuống ngủ, khi các anh tỉnh lại, cuộc thi cũng sẽ kết thúc.”
Có được biểu hiện như lần trước, nhưng lần này khi cấp trên vừa nói xong, nón trên mặt đất đã được các vị thiếu úy kia đội lên hết. Miệng cười hoang tường rằng mình là sẽ người đứng thứ nhất, thì Đường Long lại là người cuối cùng đội mũ lên.
Vì thế trong căn phòng lớn xuất hiện cảnh tượng không bình thường, 20 ngàn “xác chết” nằm trên đất, có thể cảnh tượng này có chút gì đó khủng bố, chiếc máy bay kia sớm đã biến mất trong tường. Qua một hồi lâu, để nhanh vào giấc ngủ, dường như tất cả mọi người đều năm tư thế thoải mái nhất, những “xác chết” xếp hàng ngay ngắn, ngăn nắp, bắt đầu thay đổi hình dạng.
Trong phòng chỉ huy của căn cứ, Kỳ Na ấn một cái nút, chỉ nhìn thấy cửa thông gió xung quanh căn phòng lớn, bắt đầu từ từ phát tán ra chất khí màu trắng nhạt, Chỉ trong phút chốc, chất khí đã bao trùm cả căn phòng lớn. Lúc này, chiếc loa của phòng chỉ huy vọng ra tiếng 1 loạt ngáy ngủ.
Kỳ Na gật đầu nhìn Lệ Na Sa từ nãy giờ ở bên cạnh quan sát, Lệ Na Sa ấn vào cái hộp thủy tinh trong suốt, sau hộp thủy tinh xuất hiện một tia sáng, dần dần mở ra, xuất hiện một cái nút màu đỏ, Lệ Na Sa ấn cái nút đó, những cái nón mà các thiếu úy đội trên đầu lập tức phát ra tia sáng.
Hai người căng thẳng nhìn tia sáng đó, bọn họ mặc dù biết rằng máy tính trung ương đang kiểm tra não của các thiếu úy, nhưng bọn họ không biết là làm như vậy có để lại di chứng hay không, cho nên rất lo lắng.
Một lúc sau, tia sáng biến mất, loa của phòng chỉ huy đột nhiên vang lên một giọng nói điện tử của nữ: “Kiểm tra hoàn tất, dưới dây là danh sách 10 ngàn thiếu úy đủ tư cách được lựa chọn ra.” Nói xong, màn hình bị chuyển một cách ép buộc, tiếp đó hiện ra danh sách.
Kỳ Na nhìn tên người đầu tiên trên danh sách chính là Đường Long, bất giác cười nói với Lệ Na Sa: “Thưa sếp, tên nhóc đó quả nhiên được chọn.” Lệ Na Sa khuôn mặt lạnh lùng gật đầu nói: “ Chất khí Thư Tỉnh Phóng Thích.” Kỳ Na sững người, mặc dù không biết tai sao cấp trên lại trở nên nghiêm túc như vậy, nhưng vẫn lập tức đứng nghiêm, ấn một cái nút.
Lúc này ở thủ đô Vạn La Liên Bang, văn phòng Nguyên soái. Trong căn phòng tối