Tiểu Binh Truyền Kỳ

Q.3 - Chương 2: Thượng Tá Cấp Trên.


trước sau



Hai vị cấp trên lặng lẽ nhìn các thiếu úy tranh nhau lên phi thuyền vận chuyển, một lát sau, tất cả phi thuyền vận chuyển đã cất cánh, Kỳ Na mới cẩn thận hỏi Lệ Na Sa: “Thưa sếp, phi thuyền tự đi này có ích thật không?”
Lệ Na Sa nhìn những phi thuyền vận chuyển dần xa kia, thở dài nói: “Ta không biết, cái này do quân bộ quyết định.” Nói đến đây, Lệ Na Sa quay người, đi vào trong căn cứ, Kỳ Na vội vàng đi theo.
Về đến trong phòng chỉ huy, Lệ Na Sa nhận lấy ly cà phê từ Kỳ Na, nhấm một ngụm, nói: “Những thằng cha ở quân bộ chỉ vì chi phí nghiên cứu sản xuất 100 chiếc phi thuyền cấp s quá lớn, đồng thời cũng không có nhiều sỹ quan chỉ huy cao cấp, vì thế bọn họ nghĩ ra chiến hạm tự đi loại này.” Lệ Na Sa nhếch mép cười nói tiếp: “Bọn họ nói chiến hạm tự đi này có uy lực của chủ pháo chiến hạm cấp s, hơn nữa giá cả chế tạo 10 ngàn chiếc phi thuyền loại này mới bằng chi phí chế tạo 2 chiếc chiến hạm cấp s, quả thật là giá rẻ hàng lại đẹp. Hừ! Còn nói cái gì uy lực của 10 ngàn chiến hạm tự đi tương đương với hỏa lực của 200 chiếc chiến hạm cấp s, cái gì chỉ cần thiếu úy là có thể đảm nhận sỹ quan chỉ huy, cái gì đến lúc đó sẽ trang bị cho thiếu úy toàn Liên Bang mỗi người một chiếc loại này, vũ lực của quân đội Liên Bang sẽ có thể sánh với vũ trụ.”
Từ ngữ khí trong giọng nói của Lệ Na Sa, Kỳ Na đoán ra được cái gì, ngạc nhiên nhìn Lệ Na Sa. Lệ Na Sa nhìn thấy dáng vẻ của Kỳ Na, gật đầu: “Giống như em nghĩ, đây là lần sử dụng đầu tiên của chiến hạm tự đi, nói một cạch đơn giản, nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là thử nghiệm năng lực của chiến hạm này.
“Có phải là sắp xảy ra chiến tranh?” Kỳ Na tim đập mạnh hỏi.
“Ừ, theo tin tình báo, hai hạm đội thần bí ở biên giới của Đế quốc Ngân Ưng đã đóng quân ở đấy được 2 tuần rồi, công với quân đội vốn đóng quân ở đó, lực lượng của Đế quốc Ngân Ưng ở biên giới đã đạt 120 ngàn quân. Mặc dù bọn họ bây giờ còn chưa có động tĩnh muốn vượt qua biên giới, nhưng ai biết được ngày mai sẽ ra sao?” Lệ Na Sa nói xong, không thèm để ý đến Kỳ Na, chăm chú thưởng thức mùi vị đậm đà của cà phê.
Đường Long cũng giống như những thiếu úy khác, sau khi lên phi thuyền vận chuyển, liền mở cái máy tính ra xem. Cái máy tính này giống như một cuốn sách, không cần có những thiết bị phụ trợ khác co thể nhìn thấy nội dung bên trong. Đường Long sau khi xem xong căn bản không biết bên trong nói gì, ngoài việc biết rằng phải có ít nhất nhân viên hướng dẫn đường, nhân viên rada thông tin mới có thể làm cho phi thuyền bay được ra, những số liệu khác kia nói gì thì không thèm biết đến. Nhưng Đường Long không thèm để ý đến những điều này, dù gì thì cấp trên nói là có được 11 người là được rồi. Cho nên Đường Long vui vẻ chờ cho đến phi thuyền nhanh chóng hạ cánh, để lựa chọn người của mình trong đại đội.
Một lúc sau, phi thuyền vận chuyển đã hạ cánh xuống căn cứ của Đường Long. Là người đầu tiên xuống phi thuyền, Đường Long chạy nhanh về văn phòng đại đội 45 của mình.
“Báo cáo!” Giọng nói vừa nói ra, Đường Long không đợi người bên trong trả lời đã xông vào. Sau khi vào bên trong, Đường Long lập tức ngớ người, bởi vì trong văn phong đại đội trưởng, ngoài đại úy Thẩm Nhật ra, còn có 3 vị thiếu úy, 3 người thiếu úy này, Đường Long đã gặp qua, chính là mấy người mà bị Đường Long đánh tơi bời.
3 người kia nhìn thấy Đường Long bất giác rùng mình, chân cũng không thể khống chế run lên.
Thẩm Nhật nhìn thấy Đường Long, ánh mắt lóe lên một tia lạnh kỳ lạ, nhưng rất nhanh hắn ta cười một cách thoải mái nói: “Thiếu úy Đường Long, nghe nói anh trong căn cứ huấn luyện rất tịch cực.” Nhìn thấy Đường Long há miệng đang định nói gì, Thẩm Nhật vẫy tay không để Đường Long nói, nói tiếp: “Không cần nói nữa, tôi biết anh muốn đến để yêu cầu nhân viên chiến hạm. Mặc dù tôi thân là cấp trên rất muốn giúp anh, dù gì thì anh cũng thuộc đại đội của tôi, đại đội lần này có 4 thiếu úy chỉ huy chiến hạm, tôi rất vui mừng. Nhưng … anh cũng đã biết, 4 người các anh đều đến tìm tôi đòi người, tôi ủng hộ bên nào cũng không tốt cho lắm, hay là như vậy đi, người của đại đội, mặc cho anh chọn, chỉ cần người được chọn tự nguyện đi theo anh, người nào cũng được.”
Có thể là trước khi Đường Long bước vào, những người này đã bàn bạc xong rồi, khi Thẩm Nhật nói ra lời này 3 thiếu úy kia lập tức đứng nghiêm đáp “Tuân lệnh” rồi quay người đi ra. Đường Long sững người khi nhìn thấy bọn họ đi ngang qua mình, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng cười lạnh lùng hừ hừ, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng trực giác báo cho hắn biết là mình đã rơi vào bẫy.
Thẩm Nhật vẫy tay nói với Đường Long: “Thôi được rồi, thiếu úy Đường Long, nhanh đi lựa người đi, để tránh người giỏi bị cướp mất, lại trách ta không công bằng. Nhớ rõ bọn họ phải tự nguyện gia nhập như vậy mới được, nếu không tôi sẽ không giao người cho anh đâu.” “Vâng, thưa sếp!” Đường Long đứng nghiêm chào sau đó quay người đi ra.
Bước chầm chậm ở hành lang, Đường Long sờ cằm lầm bầm: “Mình không biết người nào là hướng dẫn bay, người nào là lính thông tin, mình phải làm sao đi tìm đây?” Đột nhiên mắt Đường Long sáng lên, bởi vì hắn nhìn thấy văn phòng trên đó treo tấm bảng phòng nội vụ.

Đường Long lập tức nhanh như chớp chạy vào phòng nội vụ, còn chưa kịp nhìn bên trong là ai đã hét lên: “Nhanh!Hãy đưa cho ta tư liệu cá nhân của đại đội!”
“Thưa sếp!” Nghe âm thanh có chút quen thuộc, đang đưa tay nhận tài liệu từ cô nữ binh bị hắn dọa ngu người, Đường Long quay lại, nhìn thấy đứng bên cạnh mình là một hạ sỹ thân hình ốm yếu, dáng người có học, người này ánh mắt nhìn thẳng đang chào mình.
“Tôi nhớ ra rồi, anh là hạ sỹ Lưu Tư Hạo!” Đường Long vỗ đầu, tay chỉ vào Lưu Tư Hạo nói lớn, nói xong phát hiện những người trong phòng nội vụ đều đang chào mình, vội đáp một tiếng, nói: “Chào mọi người.”
Lúc này Đường Long mới phát hiện trong phòng nội vụ ngoài Lưu Tư Hạo là nam binh ra, 4 người khác đều là nữ binh quân hàm binh nhất đẳng. Những nữ binh này nhìn cũng khá đẹp, mặc dù khuôn mặt không xinh đẹp bằng hai vị cấp trên kia, nhưng ít nhất bọn họ trẻ hơn.
Đường Long mặt cười dùng khuỷu tay đụng vào tay Lưu Tư Hạo cười nói: “He he, Tiểu tử nhà ngươi thật có diễm phúc.” Lưu Tư Hạo nghe thấy lời này, lại lần nữa đau đầu, vị cấp trên này dường như quên là ai mới là người nên ở đây, hắn mới mở miệng định nói, Đường Long đã bóp vai hắn nói: “Anh ở đây thì thật là quá tốt rồi, tôi muốn tư liệu cá nhân của đại đội, đưa lại giúp tôi, tôi có chuyện cần dùng.”
Lưu Tư Hạo há miệng đang định nói gì, nhưng nhìn ánh mắt chăm chăm nhìn mình của Đường Long, đành thở dài, ngẩng đầu nhìn cô nữ binh tóc đen ngắn, khuôn mặt trái xoan, lông mày thanh tú ở phía trước nói: “Nhất đẳng binh Trần Di, hãy đưa tư liệu đó cho cấp trên.”
Nữ binh nhất đẳng tên Trần Di ngớ người một lát sau đó mới phản ứng, vội lấy một cái đĩa máy tính trên bàn, hai tay đưa cho Đường Long.
Đường Long sau khi cám ơn, cười he he nói với Lưu Tư Hạo: “Khà khà, sớm như vậy đã chuẩn bị xong, thật không hổ là anh em của tôi.”
Lúc nào trở thành huynh đệ với nhà ngươi? Lưu Tư Hạo cười khổ lắc đầu nói: “Thưa sếp, đây là do đại đội trưởng ra lệnh chúng tôi chuẩn bị, nhưng đại đội trưởng chỉ ra lệnh cho chúng tôi chuẩn bị có 3 phần thôi, trước khi người đến đây, đã bị đại đội trưởng lấy đi hết rồi. Cái này là do tôi cảm thấy kỳ lạ nên copy lại.”
Đường Long nghe thấy vội mắng: “Tên khốn, lại dám chơi ta! A … không được rồi, bọn họ sớm đã chọn người rồi!” Nói xong thì không thèm để ý đến những người đang ngớ người nhìn mình, lập tức chạy ra khỏi phòng.
“Thưa hạ sỹ, anh ta chính là cấp trên trực tiếp của chúng ta sao? Chính là cấp trên biến thái hung dữ nhất mà cả đại đội đang đồn sao?” Cô nữ binh tên là Trần Di và 3 cô nữ binh khác đang vây lấy Lưu Tư Hạo hỏi.
Lưu Tư Hạo không biết làm sao đành gật đầu, đột nhiên hắn phát hiện trên mặt đất có một cái đĩa máy tính, nhặt lên xem, lắc đầu cười khổ nói: “Hài, Vị cấp trên này, lại đánh rơi đĩa tư liệu chiến hạm ở đây như vậy.” Hắn đang muốn xem kỹ nội dung bên trong, những nữ binh kia vội chạy đến hỏi dồn dập những chuyện liên quan đến Đường Long.
“Thưa sếp, Vị thiếu úy cấp trên đó lớn như ngài sao? Tại sao anh ta lại là thiếu úy còn người thì là hạ sỹ?” “Đều nói thiếu úy cấp trên là biến thái, nhưng tôi nhìn không ra, ngài có thể nói cho chúng tôi biết anh ta biến thái ở chỗ nào không?”
Bị hỏi đến đau đầu, Lưu Tư Hạo ra vẻ lạnh lùng nói: “Bây giờ là thời gian làm việc, hy vọng các vị trở về cương vị của mình.” Như vậy mới khiến các nữ binh rời khỏi mình, mặc dù bọn họ trong lòng không vui, nhưng tốt hơn là mình trả lời những vấn đề đó.
Không còn ai quấy rầy mình, Lưu Tư Hạo mới bỏ đĩa vào ấn mút chiếu, mới xem được một chút, Lưu Tư Hạo đã giật mình, nhìn chằm chằm vào cái đĩa nói một mình: “Sao lại như thế? Cái thứ này có tác dụng gì!” Những nữ binh kia mặc dù rất hiếu kỳ Lưu Tư Hạo đang xem cái gì, nhưng hồi nãy tức giận còn chưa nguôi, nên nhẫn nhịn không thèm hỏi.
Hồi lâu sau, Lưu Tư Hạo mới ngẩng đầu lên nhìn rồi thở dài: “Thì ra anh ta muốn có danh sách là để tuyển người, khà khà, xem ra lần này vị cấp trên này chắc chắn ra về tay trắng rồi.” Nói xong, nhét cái đĩa vào trong túi, căn dặn những nữ binh một chút rồi cười đi ra khỏi phòng. Bỏ lại những nữ binh không biết đang xảy ra chuyện gì kia đang ở đó ngẩn ngơ.
“Hei, huynh đệ, gia nhập chiến hạm của tôi nha, lương bổng tốt lại nhanh chóng thăng quan, mỹ nữ cũng nhiều, không cần do dự, nhanh gia nhập thôi.” Đường Long nắm lấy tay một thượng sỹ có tên trong danh sách, cười he he nói.
Thượng sỹ kia vừa mới nhìn thấy tờ giấy trong tay Đường Long, nhìn thấy trên đầu có viết: “Tôi tự nguyện gia nhập chiến hạm do thiếu úy Đường Long đảm nhận nhiệm vụ chỉ huy.” Khi nhìn thấy mấy chữ này, lập tức giống như bị quỷ dọa vậy, vội giật tay thoát khỏi Đường Long, hét lên một tiếng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“Ơ, chuyện này là sao? Mình mới mở miệng, bọn họ đều bỏ chạy một mạch giống như gặp quỷ vậy, có người thậm chí còn sợ đến ngất đi, lẽ nào dáng vẻ của mình thật sự làm người ta sợ như vậy sao?” Đường Long không hiểu gãi đầu.
Lúc này một tiếng cười có chút gì đó chế nhạo vang lên sau lưng Đường Long: “Ô, đây không phải là đại ca thiếu uy anh dũng của chúng ta hay sao? Sao vẫn chưa tìm được thuyền viên à? Có phải là không có ai tình nguyện làm cấp dưới cả anh phải không?”
Đường Long quay đầu, phát hiện 3 tên thiếu úy kia đang đứng sau mình, sau lưng bọn họ dẫn theo hơn mười binh sỹ. Đường Long lập tức khôi phục gương mặt lạnh lùng, lanh lùng nói với bọn họ: “Có phải các anh đã giở trò phải không?”
Đường Long đang cười, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đường Long, trong lòng chột dạ. Có một thiếu úy ấp a ấp úng nói: “ Không liên quan đến chuyện của chúng tôi ….” Hắn ta chưa nói hết câu thì đã bị đồng bọn chen vào: “Giải thích với hắn làm gì, không cần sợ hắn, đánh nhau trong doanh tại sẽ bị nhốt lại. Dù gì thì sau hai ngày hắn vẫn không tìm được người, cho chiến hạm của hắn, hắn cũng không thể bay được.” Nói xong, những thiếu úy này ha ha cười lớn dẫn những binh sỹ dưới quyền kia đi ngang qua Đường Long.
Bọn họ vừa đi, khuôn mặt lạnh lùng của Đường Long biến mất, thay vào đó là vẻ mặt buồn bã, chỉ thấy hắn cúi đầu lẳng lặng lại góc tường ngồi xuống. Từ xa nhìn thấy lén Đường Long, Lưu Tư Hạo thở dài, đang nghĩ đến chuyện trước đây, đột nhiên nhìn thấy Đường Long bật dậy hai mắt phát sáng nói: “Mình còn có cấp dưới ở phòng nội vụ! Ha ha, tìm thấy người thì sẽ lôi kéo toàn bộ bọn họ!” sau đó quay người chạy.
Lưu Tư Hạo cười, lắc đầu, cũng quay người đi.
Đường Long tay ôm một đống hoa, điểm tâm, nước uống, lén lút đi đến phòng nội vụ, ý định là quan sát một tý, nhưng người vừa mới đến cửa, cửa tự động đã mở rồi. Chỉ nghe thấy bên trong có một giọng nói vang lên: “Kính lễ!”, tiếp đó bên trong có giong nói của mấy người phát ra: “Chào sếp!”
Đường Long sững người nhìn những người bên trong, đứng ở đầu tiên chính là Lưu Tư Hạo, bên cạnh hắn là binh nhất cơ bắp cuồn cuộn Lý Lực Quân, ngoài bốn nữ binh kia ra, còn có binh nhất đẳng tóc nâu Ai Nhĩ Hoa, binh nhất Lan Văn Đặc và tám người khác, tất cả đều là những tân binh đi cùng xe với mình lúc mới đến đây.
“Các anh …” Đường Long kinh ngạc hỏi.
Lưu Tư Hạo bước lên trước một bước, lần nữa hành lễ sau đó nói: “Báo cáo sỹ quan chỉ huy, thuyền viên đi theo chiến hạm 14 người đã tập hợp đủ, xin nghe chỉ thị của sếp ạ!”
“Ơ … thuyền viên đi theo chiến hạm …chỉ thị, chỉ thị gì …”Đường Long bây giờ kinh ngạc đến nỗi không biết nói gì.

Binh nhất Lý Lực Quân kia thật thà cười nói: “Thưa sếp, chúng tôi bây giờ là cấp dưới của ngài rồi, những thứ kia có phải là đồ khao chúng tôi phải không ạ?” liền thò tay ra.
“Ờ, ừ, mời, đừng khách sáo.” Đường Long đang ngớ người liền đưa hết đồ cho Lý Lực Quân, Nhìn thấy những người này bắt đầu ăn những đồ ăn mà mình tự móc túi mình ra mua với giá cao, Đường Long có chút nghi ngờ đây có phải là sự thật hay không, bởi vì do quan hệ của đại đội trưởng, cộng thêm cái ác danh của mình bị các thiếu úy đồn, phát hiện ra ở doanh trại này mình là người không được hoan nghênh, tìm cả ngày trời mà không có một binh sỹ nào tự nguyện gia nhập. Nhưng đây là những binh sỹ chỉ đi cùng chuyến xe với mình lại tự nguyện gia nhập, chuyện này là sao vậy?
Lưu Tư Hạo nhìn thấy Đường Long ngớ người, đưa chai nước ngọt nói: “Thưa sếp, kỳ thực rất đơn giản, những người này đều là người của phòng nội vụ.” Nhìn thấy Đường Long mắt mở to nhìn, cười nói: “Phòng nội vụ của đại đội ta có thể nói là số lượng người nhiều nhất trong số các đại đội của quân đội Liên Bang, người có biết phòng nội vụ của đại đội này có bao nhiêu người không?”
Đường Long lắc đầu, mặc dù nói mình là người phụ trách phong nội vụ, nhưng mình quả thật không biết mình quản lý bao nhiêu người.
Lưu Tư Hạo nói khẽ: “có 50 người, hơn 2,3 lần các đại đội khác.”
“Sao lại như vậy? phòng nội vụ của đại đội 45 rất quan trọng sao?” Đường Long kinh ngạc hỏi. Một đại đội bình thường có 20 người xử lý nội vụ thì đã cho là nhiều rồi, sao ở đây lại có 50 người?
“Thoải mái đến nỗi có thể ngủ cả ngày. Những người vào phòng nội vụ đều là những binh sỹ đắc tội với đại đội trưởng, vốn dĩ có thể tuyển người giỏi hơn để gia nhập chiến hạm

của sếp, nhưng ngoài những binh sỹ chúng tôi ra, những người khác đều bị làm khổ mất hết nhiệt huyết, đều chờ đợi đến khi giải ngũ.” Lưu Tư Hạo nói xong thở dài, uống một ngụm nước.
Đường Long mở miệng muốn hỏi tại sao bọn họ lại đắc tội với đại đội trưởng, nhưng vội nhớ ra bọn họ đều do mình liên lụy, bất giác cúi đầu nói: “Xin lỗi …”
Lưu Tư Hạo cười nói: “Sếp không cần phải xin lỗi, lúc ngài xử phạt tên thượng sỹ kia, trong lòng chúng tôi thấy rất thoải mái, chúng tôi không quen tác phong quan liên như vậy của bọn họ. Hơn nữa chúng tôi thậm chí đến khi giải ngũ vẫn chỉ có thể ở dưới đất, do chuyện của ngài mà chúng tôi có cơ hội vũ trụ. Chúng tôi phải cám ơn ngài mới đúng.”
Khuôn mặt suy tư, nghe thấy lời này Đường Long lập tức cười lên, hơn nữa còn đắc ý nói: “Đâu có, nếu không phải là tôi cố sống cố chết vượt qua 3 cửa ải, bây giờ mọi người đều ở đây rửa nhà vệ sinh, ha ha, cám ơn tôi đi!”
Lưu Tư Hạo nhìn thấy Đường Long bắt đầu tham gia, cười nói lôi kéo mọi người, cười một lát, cúi đầu nhìn vào cái khoen nghĩ: “Thật là phải cám ơn ngươi, mặc dù cơ hội rất mong manh, nhưng dù gì thì cũng có một cơ hội có thể thực hiện nguyện vọng của mình rồi.”
Khi Thẩm Nhật nhận được danh sách những người tình nguyện gia nhập do Đường Long trình lên, huyệt thái dương nhảy lên. Nhưng hắn vẫn cười nói: “Ha ha, Chúc mừng huynh đệ, chỉ trong chốc lát đã lôi kéo được nhiều người như vậy.”
Đường Long khom lưng, hai tay xoa vào nhau nịnh bợ nói: “Đâu có đâu, tất cả đều là do sếp biết cách dạy dỗ, nếu không hạ quan làm sao có thể kiếm được nhiều bộ hạ ưu tú như vậy được.”
Thẩm Nhật nhìn thấy dáng vẻ đê tiện của Đường Long bất giác lộ vẻ bị mê hoặc, nhưng rất nhanh nhìn Đường Long cười nói. Nịnh hót nửa ngày trời cuối cùng đã thoát khỏi, Đường Long vừa mới bước ra khỏi cửa liền quay sang cánh của đóng chặt nhổ một bãi nước bọt, mắng thầm: “**! Rõ rằng là hận đến muốn ăn tươi nuốt sống mình, lại làm bộ ra dáng nhân từ, nhìn thấy khuôn mặt đó là muốn nôn rồi!” mắng xong rồi bỏ đi.
Nhìn qua camera quan sát nhìn thấy cảnh này, Thẩm Nhật giận dữ đập bàn nói: “Chờ mà xem, Đường Long, không nên quên là, người mặc dù là đã có chiến hạm, nhưng vẫn dưới quyền chỉ huy của ta!”
Hai ngày sau, mấy ngàn chiến hạm vận chuyển của quân khu, chở 10 ngàn thiếu úy và hơn 100 ngàn binh sỹ, xuất hiện ở căn cứ f34j. Ngoài 10 ngàn thiếu úy đứng nghiêm mắt nhìn thẳng, hơn 100 ngàn binh sỹ kia đều không nhịn được ngó đông ngó tây. Đương nhiên cả căn phòng rộng lớn chật ních người.
Nhưng tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Đường Long, bởi vì trong số nhiều binh sỹ như vậy, chỉ có bên cạnh Đường Long có 4 đóa hoa xinh đẹp đứng. Trong đám người toàn là đàn ông hiện ra nổi bật như vậy, những binh sỹ đứng gần đều bắt đầu hỉnh mũi ngủi lấy mùi hương thoang thoảng. Còn Lý Lực Quân và những cấp dưới của Đường Long thì lại cố ý đứng xung quanh bốn cô nữ binh, không cho những người khác tiếp cận.
Những thiếu úy kia khi nhìn thấy những đóa hoa xinh đẹp kia, đều cảm thấy hối hận sao lúc thêm lính chiến đấu vào chỗ bị khuyết, nếu như thay bắng những nhân viên y tế, thì thật tốt. Trong vũ trụ mênh mông, ở trong cái chiến hạm kín mít cũng sẽ không cảm thấy buồn chán vô vị như vậy.
Đường Long cũng phát hiện ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, trong lòng cảm thấy đắc ý vì những nữ cấp dưới của mình. Hắn không biết rằng cái đắc ý này, khiến cho bộ đội sau này của hắn trở thành bộ đội có nhiều nữ tướng nhất.
Lần này chiếc máy bay kia không xuất hiện, đi ra là hai vị nữ cấp trên kia. Lệ Na Sa nhìn mọi người, vẫy tay, mặt đất nổ một tiếng lớn, mặc dù mọi người nhìn không ra có gì thay đổi, nhưng cảm giác được sàn nhà đang chìm xuống. Xem ra căn phòng lớn này là một cái thang máy cực lớn.
“Trần Di, cô nhìn sếp đi, sao từ lúc đến đây mặt lúc nào cũng lạnh như tiền? Mấy ngày trước còn cười cười nói nói giống như trẻ con.” Cô nữ binh có mái tóc đen ngắn xinh đẹp, nhưng da lại rất trắng giống như người phương Tây, tên là Nghiêm Quân nói nhỏ.
Trần Di còn chưa trả lời, một cô nữ binh có mái tóc quăn tự nhiên màu vàng, tên là Mary vội nói: “Tôi biết, sếp đang giả bộ ra vẻ cool!” Một cô nữ binh khác có tóc màu vàng suôn mượt tên là Cát Na (Jina) thì lắc đầu, ra vẻ thần bí nói: “Không phải vậy, bản tính của sếp chính là như vậy, lẽ nào mọi người chưa nghe qua ngoại hiệu lưu manh mặt lạnh ư? Người đó chính là sếp của chúng ta!”
“Wa, lưu manh mặt lạnh?! Sếp là lưu manh ư, vậy là chúng ta không phải là rất nguy hiểm sao? Mary giả bộ lo lắng hai tay ôm ngực nói. Lúc này những tiếng cười của nữ binh ngọt ngào vọng lại.
Theo sát Đường Long , Lưu Tư Hạo nghe thấy tiếng cười, chỉ đành lắc đầu. Lúc mới đầu mình không tính đưa bốn cô nữ binh này vào, nhưng thật không ngờ khi bọn họ biết mình đang tìm người cho Đường Long, lại tự động đến báo danh. Hơn nữa còn đòi sống đòi chết. Cuối cùng phát hiện bọn họ không những có tư cách nhân viên thông tin, mà còn có năng lực xử lý nội vụ, thêm vào đó mình tìm thế nào đi chăng nữa cũng không tìm 4 người còn lại, vô phương đành phải cộng thêm bọn họ vào. “Hài, hi vọng sau này sẽ không gây phiền phức gì ình.” Lưu Tư Hạo thở dài nói thầm.
Một lúc sau, xung quanh lại vọng lại một tiếng nổ lớn, sàn nhà rung mạnh, cuối cùng dừng lại. Tất cả mọi người đêu ngạc nhiên, đứng nghiêm.
Lệ Na Sa quay người, bức tường kim loại màu trắng trước mặt cô ấy từ từ mở ra hai bên, một cái miệng cống to mở ra. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh đang dần xuất hiện, đây là một căn cứ dưới mặt đất vô cùng vô cùng rộng lớn, chiến hạm tự đi nhìn không thấy tận cùng, từng đội ngũ từng đội ngũ tổ hợp thành một đội ngũ hình vuông cực lớn, ngay ngắn chỉnh tề đậu trong khoang, mỗi phía dưới một chiến hạm có mười mấy nhân viên hậu cần xếp hàng.
Kỳ Na nhìn thấy Lệ Na Sa gật đầu với mình, vội ấn nút trong máy điều khiển từ xa, mọi người chỉ nghe thấy 1 tiếng nổ lớn, lập tức phát hiện cái sàn ở trước mặt hàng ngũ nhân viên hậu cần xếp hàng bắt đầu động đậy. Đồng thời, trên đầu các thiếu úy cũng xuất hiện một cái máy chiếu cực lớn, số hiệu bên trên hiển thị chính là số hiệu xếp hàng của chiến hạm.
Lệ Na Sa thông qua micro nói: “Đĩa tư liệu mà các anh lãnh có số thứ tự chiến hạm của các anh, hãy dẫn người của mình lên chiến hạm đi.”
Lời nói này của cô ấy vừa dứt, những binh sỹ kia bắt đầu loạn lên. Còn Đường Long thì hét lớn nói với Lưu Tư Hạo: “Huynh đệ, chiến hạm của chúng ta ở đâu?”

Sớm đã quan sát màn hình ảo trên đầu, Lưu Tư Hạo vội đáp: “Đường số 32, cửa số 512.” Đường Long nghe thấy lời này, vội chạy ra xa, bởi vì cái cửa trước mặt hắn là cửa số 5. Những cấp dưới kia đứng sững người, sau đó mới tỉnh lại, vội vã chạy theo.
Đường Long chạy đến phía trước 1 chiến hạm có số thẻ là 512, không để ý đến những bộ hạ ở phía sau có theo kịp hay không, cũng không thèo chào hỏi những nhân viên hậu cần kia, chỉ đứng sững người nhìn thây chiến hạm tròn vo kia.
Một lúc sau, Đường Long mới khóc và nói: “Hu hu, lúc nhìn hình thì cảm thấy nó rất lúa, nhưng bây giờ nhìn thấy vật thật phát hiện ra là nó không xấu như vậy. Hu hu, thân hình tròn vo giống như một trái ngư lôi vậy, đâu có giống chiến hạm đâu … Ây da! Đau quá! Thằng nào đánh ta vậy?” Đường Long ôm đầu hét lớn.
“Ngươi là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, lại dám chê chiến hạm bảo vệ mình xấu xí?” một giọng nói cứng cỏi vọng đến tai Đường Long. Đường Long quay đầu nhìn sau lưng, phát hiện người này mặc quân phục Liên Bang, một tay cầm bình rượu, một tay nắm chặt nắm đấm. Chắc chắn chính hắn đánh mình rồi!
Đường Long đang định mắng, nhưng nhìn thấy người kia tóc bạc đầy đầu, khóe mắt có nếp nhăn, mắt lim dim, cái mũi to, thêm vào đó là thân hình thấp bé, có thể nói là một lão binh lớn tuổi. Đường Long đành phải nuốt những lời nói bậy vào trong lòng, bất mãn bĩu môi nói: “Thì nó xấu mà!”
Cầm bình rượu uống một ngụm, ông lão nghe thấy lời này, lập tức gõ vào đầu Đường Long 1 cái, giận dữ nói: “Ngươi còn dám nói! Chiến hạm xinh đẹp có tác dụng gì, có thể đánh mới là tốt nhất chứ!”
Đường Long ôm đầu hét lớn: “Đáng ghét! Lại đánh tôi, tôi nói cho ông biết tôi có thể là người chỉ huy cái chiến hạm này à nha!”
Ông lão kia liếc nhìn Đường Long, chỉnh đốn quân phục trên người, cười một cạch chế nhạo nói: “Thật vỹ đại, sỹ quan chỉ huy chiến hạm.”
“Ông …” Đường Long mới nói có 1 chữ, đột nhiên sững người, bởi vì hắn nhìn thấy quân hàm trên quân phục của ông lão này lại là thượng úy 3 sao 2 gạch!
Ông lão kia cũng phát hiện Đường Long nhìn thấy quân hàm của mình, uống 1 ngụm rượu nói: “Thiếu úy, nhìn thấy cấp trên thì phải làm gì?”
Đường Long lập tức ra vẻ nghiêm túc, đứng nghiêm, kính chào một cách tiêu chuẩn. Ông lão nhìn thấy dáng vẻ của Đường Long đột nhiên thay đổi, bất giác lộ vẻ kinh ngạc. ông ta cầm bình rượu uống, lặng lẽ xem xét Đường Long. Do hắn chưa nói lời nào, cũng chưa đáp lễ, cho nên Đường Long vẫn giữ nguyên tư thế.
Lúc này những thiếu úy khác đi ngang qua Đường Long, nhìn thấy dáng vẻ của Đường Long vội nói thì thầm: “Đại ca, người không may rồi.” Có người còn nói to với người đằng sau: “Nhanh lại xem, đại ca mất mặt này!” Đương nhiên là chỉ nói vậy thôi, chứ chẳng có ai dừng lại cả, bây giờ đang bận rộn đi tiếp nhận chiến hạm của mình, ai rảnh đâu mà để ý đến những chuyện này.
Ông lão nhìn Đường Long một các hứng thú, ông ta phát hiện Đường Long sau khi nghe những lời nói đó, căn bản không có lộ ra vẻ gì hết, mắt vẫn nhìn thẳng, không ngó nghiêng. Hơn nữa giữ nguyên tư thế chào lâu như vậy, cơ thể không động đậy, cả thân hình giống như tượng đá giữ nguyên động tác chào.
Ông lão thầm gật đầu, lầm bầm nói: “Lâu rồi chưa thấy một quân nhân uy nghiêm như vậy.” Ông lão uống một ngụm rồi nói: “Nghỉ”
Đường Long nghe thấy lời này, lập tức bỏ tay xuống, sau đó hai chân bước rộng bằng vai, hai tay để sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn ông lão.
Ông lão nhìn Đường Long, vẫy tay nói: “Anh là một người quân nhân không tồi, nhưng anh không phải là một người chỉ huy giỏi.” Nhìn thấy Đường Long lộ vẻ bình thường, ông lão chỉ sau lưng Đường Long và nói: “Anh sớm đã đến đây, nhưng cấp dưới của anh bây giờ mới đuổi theo kịp. Điều này chứng tỏ anh đã quen xung phong đơn độc một mình, sỹ quan chỉ huy thì sẽ không như vậy.”
Đường Long quay đầu nhìn, cái nhìn này khiến hắn không suy nghĩ lời nói của ông lão. Hắn nhìn thấy 14 người cấp dưới kia, toàn bộ khuôn mặt giận dữ, thậm chí có mấy người quân phục trên người đều bị rách, trên khuôn mặt con có dấu tích của bị đánh. Còn 4 đóa hoa bị bọn họ vây quanh, khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt có chút gì đó xấu hổ và giận dữ.
Đường Long vội nhìn sang Lưu Tư Hạo hỏi: “Sao vậy?” Lưu Tư Hạo vội chào rồi mới nói: “Do sếp đi quá nhanh, chúng tôi chạy theo bị đám người kia phân tán, còn bọn người Trần Di thì bị những binh sỹ kia bao vây vô lễ.” Đường Long giật mình, vội nhìn 4 người kia, bọn người Trần Di nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Đường Long, những uất ức ban nãy kia dường như tan biến, cho nên bọn họ đỏ mặt lắc đầu biểu thị mình không sao.
Lúc này ông lão đứng bên cạnh Đường Long nói xen vào: “Những chuyện này trong quân đội rất thường thấy, trong lúc hỗn loạn như vậy, hơn nữa trong số nhiều nam binh như vậy, khó tránh khỏi có những kẻ có lòng dạ xấu xa, bọn họ nhìn thấy bên cạnh có những nữ binh xinh đẹp như vậy mà không động tay đông chân? Không có tổn thất gì lớn là may rồi.”
Đột nhiên một giọng nói giận dữ vang lên khiến tất cả mọi người giật mình: “***! Dám đụng vào cấp dưới của ta! Là tên khốn kiếp nào của đội nào?” Đường Long giận dữ nắm lấy cổ áo của Lưu Tư Hạo nói, nhìn thấy Lưu Tư Hạo ngập ngừng, vội nói: “Đừng nói là các người không biết đối phương là ai, nhìn thấy dáng vẻ của các người thì đã biết mọi người đã đánh nhau với họ, các người nhất định biết bọn họ là ai!”
Trần Di nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Lưu Tư Hạo, biết là bây giờ không phải là lúc kiếm kẻ thù, đẻ tránh khỏi chưa bước vào chiến tranh mà đã có nhiều kẻ thù. Cho nên cô ấy vội nháy mắt với mấy người kia, bước lên trước nói: “Thưa sếp, chúng tôi không sao rồi, hơn nữa những chuyện này, giống như ông lão nói, là những chuyện rất thường gặp trong quân đội. Không nên vì nhũng chuyện nhỏ này mà làm sứt mẻ quan hệ đồng liêu.” Những nữ binh khác cũng lên tiếng khuyên.
Đường Long nghe thấy lời này, giận dữ quát lớn: “Gì mà chuyện nhỏ! Dám đụng đến cấp dưới của ta mà là chuyện nhỏ ư? Nữ binh và nam binh cũng giống nhau đều là người trong quân đội, tai sao nam binh vô lễ với nữ binh, mà nữ binh phải nhẫn nhịn sự xỉ nhục này cơ chứ? Lẽ nào các người chưa bao giờ cảm thấy đay là sự đối xử không công bằng sao?”
Tất cả mọi người nghe thấy lời này, đêu sững người, từ sau khi quân đội Liên Bang chiêu tập nữ binh, những chuyện như thế này rất thường gặp, thậm chí ngay cả cưỡng hiếp cũng không có gì lạ, so với chuyện vô lễ quả thật chỉ giống như trò đùa mà thôi. Những chuyện như thế này mấy trăm năm trở lại đây đều không có ai có thể loại bỏ hẳn, hơn nữa cũng không nhìn thấy qua cấp trên vì những chuyện như vậy mà tức giận, cho dù cấp trên đó là nữ, cũng cho rằng đó là những chuyện thường gặp. Bây giờ vị thiếu úy này giận dữ như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện