Trần Dục bây giờ đang rất đau đầu, về phương diện dân chính, những dân chúng kia sau khi diễu hành bắt đầu đòi ăn, rất không hài lòng với sự đãi ngộ của chính phủ lần này đối với mình, nhưng do so với lần trước cũng không khác là mấy, cho nên còn chưa bùng phát diễu hành đòi lật đổ mình.
Nhưng Trần Dục biết loại diễu hành này nhanh chóng sẽ đến, vì ở kho đã không còn nhiều nữa, phân phát lần sau chắc chắn sẽ không thể thỏa mãn tất cả mọi người.
Về phương diện quân vụ, đơn xin cấp tiền với con số rất lớn, vừa từ quân bộ chuyển đến mình, bên trong không những có tiền cứu trợ rất lớn, còn có tiền quân bộ cần để khôi phục mua sắm chiến hạm cơ cấu tổ chức lại 5 hạm đội, và bổ sung binh lính.
Nhìn con số này, Trần Dục ngây người, vì chi trả số tiền này, vậy thì người của toàn khu vực thủ đô sẽ phải ăn thức ăn nhân tạo, những dân chúng khu vực thủ đô kia được nuông chiều hư, sẽ lạp tức ăn sống mình luôn.
Nhưng, cho dù mình mạo hiểm cuộc sống chi trả khoản tiền này, cũng không thể nào mua sắm được nhiều chiến hạm và các loại trang thiết bị nhiều như thế, nên biết, bây giờ khu vực thủ đô đang bị những thế lực khác phong tỏa.
Lúc Trần Dục đang đau đầu không biết làm sao, tại điểm cảnh giới biên giới bị phá hủy ở nơi nào đó biên giới khu vực thủ đô, một chiếc phi thuyền đang sửa chữa điểm cảnh giới, quan binh rất phi thuyền sắc mặt đều không tốt, vì bọn họ đều là người mang tội trên người.
Mà chiếc phi thuyền này, chính là chiếc phi thuyền thứ nhất phát hiện những chiến hạm của Lâm Chấn Binh xâm nhập.
Thiếu úy trẻ kia vứt dụng cụ trong tay, mắng chửi: “Mẹ nó, những tên ở quân bộ kia toàn là ăn rác mà sống! Không phải chúng ta liều chết phát hiện cảnh báo, quân liên bang sớm đã bị tập kích chết hết rồi, bây giờ thì tốt rồi, đánh thắng không những không thưởng cho chúng ta, ngược lại nói chúng ta tự ý đầu hàng, yêu cầu chúng ta lấy công chuộc tội tăng ca, tăng ca sửa chữa điểm cảnh báo.
“Xì! Những điểm cảnh báo này, dựa vào một phi thuyền này của chúng ta, phải sửa đến khi nào mới xong? Đây chẳng khác nào là biến tướng của đi đày?”
Nghe thấy những lời này, người trên phi thuyền nhao nhao mắng quân bộ, ngay cả trung úy cũng giận dữ, vì anh ta không thể trở về chúc mừng sinh nhật con gái.
Thiếu úy lớn tuổi hơn cười nói: “Hei, chả trách nguyên soái Đường Long phải từ chức, những tên ở quân bộ này khiến cho người ta đau lòng. Nên biết, nguyên soái Đường Long không có lỗi với dân chúng khu vực thủ đô, dù gì lúc khu vực thủ đô đối mặt với nguy hiểm, nguyên soái Đường Long không phủi mông bỏ đi, mà cùng với quân liên bang đánh đuổi quân địch rồi mới bỏ đi.
“Nhưng người ta đối với khu vực thủ đô như thế, còn người của khu vực đối với người ta như thế nào? Những tên vong ân phụ nghĩa kia lại diễu hành thị uy, lại yêu cầu chính phủ không tiếp nhận sự từ chức của nguyên soái Đường Long, mà muốn chính phủ cách chức nguyên soái Đường Long, nếu là mẹ ngài ấy xem cũng tức giận!”
Lời này lần nữa dẫn đến một trận mắng chửi, nhưng mọi người đột nhiên ngừng lại, toàn bộ há to miệng nhìn không gian vũ trụ phía trước, vì bọn họ nhìn thấy rõ không gian chỗ đó có sự gấp khúc, sau đó vô số chiến hạm xuất hiện.
Nhìn thấy hình dáng chiến hạm giống với những chiếc chiến hạm xâm lược không lâu trước đây, không cần nghĩ cũng biết địch lại đến.
Mọi người đều tập trung nhìn trung úy, trung úy bất đắc dĩ gật đầu nói: “Cũng giống như lần trước, sau khi phát cảnh báo rồi đầu hàng, dù gì chúng ta hiện giờ vẫn là quân nhân liên bang, hơn nữa người nhà chúng ta đều ở trên hành tinh. Còn về bọn họ có chịu tha cho chúng ta hay không, vậy thì phải nghe theo mệnh trời rồi.”
Nghe thấy lời trung úy nói, vài người lập tức chuẩn bị phát ra cảnh báo và bật đèn báo đầu hàng, những người khác thì ở tại chỗ bất động, căng thẳng nhìn những chiến hạm kia.
Họ không dám bảo đảm, những kẻ địch sau khi thất bại lại mò đến, sẽ giống như lần trước buông tha ình, đối diện với kết cục không thể biết được, tất cả mọi người đều lo lắng.
Nhưng rất hiển nhiên, may mắn không lần nữa giáng xuống người bọn họ, tín hiệu cảnh báo của bọn họ còn chưa kịp phát ra, thì đã biến thành bụi vũ trụ dưới sự tấn công của vô số chùm laser.
Quân bộ hành tinh thủ đô, Trần Dục, Ngụy Phi và những sĩ quan cao cấp khác còn sống sót, đang khổ sở nhìn hồ sơ trong tay, mặc dù biết trong cuộc chiến đấu không lâu trước đây, quân liên bang tổn thất rất lớn, nhưng không ngờ tổn thất lại nghiêm trọng như thế.
Ngụy Phi thân là sĩ quan hạm đội tối cao, thở dài đứng dậy nói: “Thưa tổng thống, các vị tướng quân, nhìn tư liệu, mọi người đều biết, bây giờ chiến hạm của quân đội ta có thể bay vào không gian chỉ có hơn 21 ngàn chiến hạm.
“Mà trong đó hơn 1/5 là hư hỏng, 2/5 thương thế đầy mình, trong những chiến hạm còn lại cho dù 1 chiếc chiến hạm hoàn hảo nhất, cũng phải mất thời gian mấy ngày mới có thể sửa chữa nguyên vẹn.
“Có nghĩa là, mặc dù trên bề mặt quân liên bang còn có hơn 20 ngàn chiến hạm, nhưng thực tế có thể chiến đấu thì không tới 10 ngàn chiếc. Nếu như tình hình binh lực hiện tại của chúng ta, bị các thế lực xung quanh biết được, bọn họ nhất định sẽ xuất binh xâm chiếm khu vực thủ đô.
“Bọn họ cũng không cần điều động nhiều binh lực, chỉ cần một hạm đội đầy đủ thì có thể triệt để giải quyết quân liên bang, mà điều khó khăn nhất, những chiến hạm rút lui kia, binh lực ít nhất cũng khoảng 30 ngàn chiếc, bọn họ nhất đinh không chịu thua, chắc chắn sẽ quay lại, đến lúc đó khu vực thủ đô sẽ gặp nguy hiểm.”
Phòng hội nghị im phăng phắc, tất cả các quân quan đều buồn bã phải làm sao để giải quyết vấn đề này, lúc Trần Dục sớm đã bị chỉ trích nặng nề xoa xoa trán định nói gì, tam đệ Lai Uy của Ngụy Phi lên tiếng nói: “Hài, nếu như nguyên soái Đường Long không bỏ đi, chúng ta không cần phiền não như thế, vệ đội kia của nguyên soái ít nhất cũng có thể chống đỡ được hai hạm đội .”
Nghe thấy lời này, mọi người đều thở dài, không lên tiếng.
“Thưa tổng thống, các vị tướng quân, không biết những kẻ địch này có phải đến tấn công chúng ta là vì Đường Long hay không? Nếu như đúng là như thế, chúng ta tuyên bố với toàn liên bang tin tức Đường Long đã bỏ đi rồi thế nào? Như thế có lẽ những kẻ địch kia sẽ không đến nữa.” Một sĩ quan bộ tham mưu đứng lên nói.
Trần Dục không đợi người khác trả lời, lập tức nói: “Lập tức đi làm, mặc dù không thể đoán được kẻ địch có phải vì thế mà đến hay không, nhưng dù sao cũng phải thử, ít được một kẻ địch, áp lực của chúng ta sẽ nhẹ đi nhiều.”
Mọi người nhìn nhau, gật đầu, bọn họ đều cho rằng những kẻ địch kia là kẻ địch của Đường Long, vì Vạn La liên bang không có thế lực nào có được chiến hạm có thể tàng hình này.
Lúc sĩ quan kia sắp đi chấp hành nhiệm vụ, của phòng họp bị mở ra, một sĩ quan vội vàng nói: “Thưa sếp, không ổn rồi, kẻ địch kia lần nữa tấn công, đã đi vào phạm vi khu vực thủ đô!”
Trần Dực nhảy cẫng lên giận dữ nói: “Đội trinh sát cảnh giới làm gì ăn vậy? Lại để kẻ địch đi vào phạm vi khu vực thủ đô mới phát hiện?” vừa nói vừa đi về phía phòng chỉ huy, những sĩ quan kia cũng đi theo sau.
“Thưa tổng thống, chiến hạm của bọn họ toàn bộ đều có chức năng tàng hình, radar của chúng ta hoàn toàn không thể phát hiện, cộng thêm số lượng của bọn họ rất nhiều …”
Sĩ quan này mới nói được 1 nửa, sĩ quan khác thần sắc hốt hoảng chạy vào hét lên: “Không tốt rồi! Chiến hạm của quân ta toàn bộ bị tiêu diệt, quân địch đã khống chế vùng trời hành tinh thủ đô.
Tất cả mọi người lập tức xanh mét, bọn họ không dám tín, khoảng cách với báo cáo phát hiện kẻ địch mới không tới vài giây, báo cáo sau đó quân ta bị tiêu diệt đã đưa đến, sao hành động lại nhanh như thế? Có phải quân tình có sai sót không?
Vào lúc này, còi cảnh báo quân bộ vang lên, nghe thấy tiếng cảnh báo này, mồ hội hột của mọi người lập tức đổ ra, vì tiếng cảnh báo này, chỉ khi nào quân bộ bị tấn công mạnh mẽ mới vang lên. Như thế xem ra, quân địch đã bắt đầu tiến hành trận chiến trên mặt đất.
Tâm trạng vì nghi ngờ có phải quân tình có nhầm lẫn mà vang lên của bọn họ, sau khi nhìn thấy tình hình trên màn hình trong phòng chỉ huy, biến mất rồi.
Hình ảnh bên ngoài không gian hiển thị trên màn hình bên trái, vô số chiến hạm không thuộc quân liên bang chiếm cứ đầy màn hình. Ngoài vài chiếc chiến hạm truy đuổi theo những chiến hạm Vạn La liên bang may mắn còn sống sót kia, những chiến hạm địch khác đều ở gần hành tinh thủ đô, bao vây hành tinh thủ đô.
Hình ảnh trên màn hình chính giữa, chính là số lượng tàu đổ bộ giống như đàn châu chấu vậy, hạ cánh xuống các nơi ở hành tinh thủ đô, hàng ngàn hàng vạn binh lính vũ trang, hung hãn tấn công bồ đội mặt đất quân liên bang trấn thủ hành tinh thủ đô.
Trên màn hình bên phải, là hình ảnh thế lực giữa địch và ta của hành tinh thủ đô, có thể nhìn thấy mỗi một phút trôi qua, phạm vi thế lực của địch ngày càng mở rộng, theo tốc độ này, không bao lâu nữa, cả hành tinh thủ đô sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Tất cả các quân quan nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy thê lương, bây giờ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được quân liên bang không thể nào lật ngược tình hình, tất cả mọi người đều bất giác nhìn về thống soái tối cao Vạn La liên bang.
Ngụy Phi nhìn thấy môi Trần Dục run lên, ánh mắt ngây ngôc nhìn màn hình không có phản ứng, bất giác khẽ kéo ống tay áo của Trần Dục.
Trần Dục tỉnh lại biết mình xấu mặt, quét mắt nhìn mọi người, phát hiện mọi người đều không để ý, bất giác vội nói: “Ra lệnh toàn bộ hạm đội còn sống sót lập tức rút lui về tinh hệ Vô Loạn, ra lệnh các bộ ngành quan trong tiêu hủy những tư liệu quan trọng, ra lệnh….”
Ra những lệnh này, Trần Dục lần nữa khôi phục tinh thần lão luyện kia trước đây.
Mọi người nhìn thấy Trần Dục một hơi ra lệnh, đều là mệnh lệnh hủy hoại tài liệu quan trọng và thiết bị quan trọng, bất giác kích thích tâm huyết, bọn họ cho rằng Trần Dục chuẩn bị tiến hành cuộc chiến quyết tử cuối cùng với địch.
Nhưng mệnh lệnh cuối cùng của Trần Dục, khiến mọi người đều sững sờ, mệnh lệnh này chính là: “Tất cả các sĩ quan cao cấp và quan văn cao cấp, tất cả nhà khoa học nghiên cứu đã đăng ký, lập tức đi đến căn cứ XXX khu XXX tập hợp!”
Lúc Ngụy Phi còn chưa hiểu rõ căn cứ XXX ở khu XXX này, mình sao chưa bao giờ nghe thấy này, Trần Dục đã dẫn thân tín bước nhanh rời khỏi quân bộ, bất đắc dĩ dẫn theo thuộc hạ đi theo.
Anh ta mặc dù hiếu trung với Vạn La liên bang, nhưng cũng không phải là người ngu trung, đối diện với cục diện không thể vãn hồi, anh ta vẫn giữ ý định còn sống sẽ xây dựng lại liên bang.
Trần Dục ngồi trên xe bay thông qua đường hầm nhanh chóng bay đi, cầm máy liên lạc ra lệnh: “Lập tức chuyển tất cả tiền cào tài khoản của ta, những tư liệu khác phá hủy hết cho ta.”
Nghe thấy lời này của Trần Dục, thân tín đằng sau ông ta bất giác run run, kinh ngạc dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm Trần Dục.
Trần Dục đặt máy liên lạc xuống liếc nhìn thân tín, sau khi thân tín kia căng thẳng cúi mặt, mới móc ra một điếu xì gà đốt lên, sau khi hút một ngụm nói: “Hành tinh thủ đô đã tiêu rồi, số tiền đó không chuyển đi, những tư liệu kia không hủy đi, lẽ nào lưu lại cho địch sao? Ngươi cho rằng những kẻ địch kia sẽ giống như chúng ta đối đãi dân chúng khu vực liên bang sao?
“Chúng ta có khoản tiền này, có những nhan viên quân chính ưu tú, và những nhà khoa học được Vạn La liên bang bồi dưỡng nhiều năm kia, chúng ta sẽ có cơ hội đông sơn tái khởi! Vì đại nghiệp xây dựng lại Vạn La liên bang, không thể nhân từ như phụ nữ được.”
Nghe thấy lời này, thân tín kia vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng, đầu đổ mồ hôi hột.
Một thân tín khác vì phá vỡ không khí căng thẳng, bất giác cẩn thận lên tiếng hỏi: “Đại nhân, chúng ta đi đâu tích lũy lực lượng, xây dựng lại Vạn La liên bang?”
Trần Dục nhả một ngụm khói, thở dài nói: “Vạn La liên bang chia năm xẻ bảy, ở trong Vạn La liên bang, không có nơi nào có thể để chúng ta phát triển, chúng ta chỉ có thể đi đến Đại Đường ở tinh hệ Vô Loạn.”
“Đại Đường?”
Thân tín ngây người, rất nhanh phản ứng lại nói: “Chúng ta đi đến thế lực của Đường Long? Nhưng chúng ta đắc tội với Đường Long, hắn có thể chứa chấp chúng ta sao?”
“Không rõ, đi bước nào tính bước đó.” Trần Dục khổ não lắc đầu, ông ta cũng không rõ Đường Long có chịu thu nhận những người như mình không, nhưng bây giờ mình không còn đường nào để đi, đành đi đến chỗ Đường Long, dù gì hắn cũng là người của Vạn La liên bang, có lẽ cũng sẽ nể mặt.
Trần Dục bây giờ rất bất đắc dĩ, mình liều chết muốn khôi phục sự thịnh vượng vốn có của Vạn La liên bang, nhưng cứ suốt ngày bị những chuyện không thể kháng cự, khiến cho nguyện vọng bị hủy, vì sao Vạn La liên bang trở nên như thế?
Giống như khu vực thủ đô hiện giờ, ngay cả sức đánh trả cũng không có đã bị đánh bại, nếu như không phải mình không cam chịu bình thường, vật thì mang theo khoản tiền lớn kia đi làm phú ông, có lẽ là lựa chọn không tồi, đáng tiếc.
Lâm Chấn Đông sau khi chiếm được khu vực thủ đô, ra lệnh bồ đội xông đến căn cứ Tinh Linh, do Lâm Chấn Đông không tự mình dẫn quân, mà người dẫn quân một là người không hiểu rõ những bộ phận nào quan trong của máy chủ Tinh Linh, hai là vì lười biếng, mà trực tiếp ra lệnh những người máy kia tháo dỡ những linh kiện của toàn bộ máy chủ Tinh Linh chất lên phi thuyền vận chuyển đi.
Vì như thế, Lâm Chấn Đông biết được máy chủ Tinh Linh đã vận chuyển đi, liền yên tâm công chiếm những hành tinh khác của khu vực thủ đô, hoàn toàn không biết máy chủ Tinh Linh tặng cho Đường Hổ chỉ là vỏ trống.
“Ha ha, người của khu vực thủ đô đều là phế vật, một chút sức chống đối cũng không có, quả thực là lãng phí năng lượng tài nguyên của chúng ta.” Lâm Chấn Đông đã chiếm được cả khu vực thủ đô, đòng thời tuyên bố với cả Vạn La liên bang tin tức này, lúc này đã ngồi trên ghế tổng thống, tâm tình rất tốt cười lớn.
Những người trong gia tộc đi theo anh ta đến, và những người trong gia tộc biết được khu vực thủ đô đã bị chiếm lĩnh, tranh nhau đến, đều ca tụng tán dương tộc trưởng mới này.
Mặc dù tổng thống Trần Dục này và rất nhiều nhân viên quân chính cao cấp đều không bắt được, nhưng người của Lâm gia hoàn toàn không thèm để ý đến những người này, cũng lười đi bắt bọn họ, dù gì Lâm gia có binh lực mạnh mẽ, hoàn toàn không để ý sự phản công của bọn họ.
Chỉ có điều Lâm gia không vui đó chính là, Trần Dục đã mang theo toàn bộ tiền khu vực thủ đô tích lũy bao nhiêu năm đi hết, hơn nữa vật tư tích lũy nhiều năm của toàn bộ bị phá hủy, khiến cho Lâm gia phải bỏ ra rất nhiều tiền, mới có thể khiến khu vực thủ đô vận hành bình thường.
Nhưng Lâm gia, thế gia thương nghiệp này, mặc dù đau lòng bỏ ra nhiều tiền lần này, nhưng cũng không việc gì, dù gì có được tất cả các hành tinh của khu vực thủ đô, công thêm sản nghiệp lớn, lần bỏ nhiều tiền ra này nhanh chóng sẽ có thể lấy lại được.
Nhưng vẫn có những chỗ đau lòng, đó chính là đại đa số tư liệu đều bị Trần Dục ra lệnh tiêu hủy, khiến cho nhiều việc phải ra sức rất nhiều mới có thể hoàn thành.
“Tộc trưởng, thế lực xung quanh đều gửi điện chúc mừng, chúc mừng chúng ta mang đến ánh sáng và tự do cho dân chúng khu vực thủ đô, đồng thời hỏi thăm chúng ta muốn tiến hành chính thể như thế nào, ngài xem chúng ta nên trả lời như thế nào?” Tộc lão mà Lâm Chấn Đông gọi là tam thúc công kia, cung kính hỏi Lâm Chấn Đông.
Nhìn thấy lão già ngày trước lúc nào mình cũng phải cung kính lễ phép, bây giờ đối với mình cung kính như thế, Lâm Chấn Đông bấy giác dấy lên một cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả bằng lời.
Hắn nheo mắt nói: “Ừ hừ, các người cho rằng chúng ta nên chấp hành chính thể nào?”
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chấn Đông, hai giọng nói lập tức vang lên: “Chế độ gia tộc!”, “Chế độ liên bang!” sau đó chia ra hai phe tranh cãi với nhau, ra sức tán tụng chế độ của mình tốt, nên thực hiện chế độ mình đề nghị.
Nhìn thấy dáng vẻ những người này, Lâm Chấn Đông trong lòng cười lạnh, bọn họ đâu cũng gây ồn ào, rõ ràng hi vọng mình đề nghị thực hành chế độ gia tộc, nhưng cứ làm ra vẻ chia ra hai phe để tranh giành, để tránh toàn bộ mọi người đồng thời đề xuất chế độ gia tộc mà khiến mình không hài lòng.
Nhìn xem, không bao lâu nữa, những tên đề nghị chế độ liên bang sẽ giả bộ đuối lý, mà thất bại lui xuống, sau đó bọn họ sẽ đề nghị với mình thực hiện chế độ gia tộc.
Bọn họ tại sao lại làm như thế, Lâm Chấn Đông trong lòng rất rõ, vì những người này hoàn toànk hong dám đề nghị “chế độ hoàng đế”.
Hắn rất rõ những người này tại sao không đề nghị, vì hễ thực hiện chế độ hoàng đế, vậy thì vị trí này chỉ có đời sau có huyết mạch của mình mới có thể ngồi lên, những người khát vọng đời sau của mình ngồi lên chức vị tộc trưởng đời tiếp theo, là không hi vọng nhìn thấy.
Đúng như Lâm Chấn Đông nghĩ, tiếng ồn ào mau chóng dừng lại, tất cả mọi người đều cúi người hành lễ với Lâm Chấn Đông, đồng thời nói: “Tộc trưởng, chúng tôi toàn thể nhất trí cho rằng nên thực hiện chế độ gia tộc.”
“Được, nếu mọi người đã cho rằng như thế, vậy thì hãy thực hiện chế độ gia tộc, tộc trưởng thay đổi thành gia chủ, nguyện Lâm gia chúng ta mãi mãi hưng thịnh.” Lâm Chấn Đông gật đầu nói.
“Vâng, gia chủ điện hạ, nguyện Lâm gia chúng ta mãi mãi hưng thịnh.” Người của Lâm gia lập tức vui mừng nói, bọn họ lo lắng Lâm Chấn Đông sẽ xưng đế cuối