Quân nhân Liên Bang bị người thần bí bắt giữ, ngây người nhìn cái cảng vũ trụ thô sơ này, thuyền trưởng tàu tuần tra kia phát hiện những binh sỹ trên thuyền của mình không bị thương vong nhiều, đại đa số đều bị bắt giữ, trong lòng tạm thời yên tâm, quan sát cái cảng vũ trụ này.
Quả thực đây không được tính là cảng vũ trụ, chỉ có thể nói là một khoảng đất dùng để để mấy chục chiếc quân hạm các loại.
Thuyền trưởng dựa vào thiết bị trên bộ đồ không gian phát hiện, trên hành tinh này không có nước, hoàn toàn không thể cung cấp không khí cho con người thở, hơn nữa nhiệt độ ở đây lại vô cùng nóng bức.
Xung quan đều là cảnh kim loại lóe sáng, còn bầu trời thì đều là màu đỏ kỳ lạ, xa xa còn thấp thoáng nham thạch nóng chảy phun ra màu đỏ tươi, môi trường giống như một hành tinh còn chưa ổn định.
Những người thần bí này rốt cuộc sao lại đến nơi này xây dựng căn cứ mà không bị quân đội phát hiện cơ chứ?
Thuyền trưởng nhìn xung quanh, phát hiện phân đội nhỏ hơn 1000 người này của mình, bị mấy chục người mình mặc giáp canh giữ, nhìn thấy cảnh này, trong lòng bất giác giấy lên một cảm giác bi thương. Hơn ngàn người lại bị mấy chục người bắt giữ, chuyện này rốt cuộc là thói đời gì.
Lúc thuyền trưởng thở dài, cũng phát hiện ngoài hai người thần bí mặc y phục vải bố trên chiến hạm của mình ra, trên những chiến hạm khác đều chỉ có 1 người thần bí mặc vải bố. Hơn nữa có thể đoán ra được những người mặc vải bố là những quân quan, còn những người mặc giáp kia thì là binh sỹ.
Lúc thuyền trưởng đáng suy nghĩ lung tung, mọi ngươi đã xuống thuyền hết cả rồi, mà những quân quan mặc vải bố, chỉ huy lính áo giáp ra lệnh mọi người xếp hàng.
Mặc dù mọi người có chút không tình nguyện, nhưng dưới sự uy hiếp của súng pháo laser, mọi người đành phải ngoan ngoãn xếp hàng ở những chỗ trống của cảng vũ trụ.
Lúc này, mấy trăm xe bay bay nhanh đến, sau khi xe dừng lại, mỗi xe đều có mấy chục người chạy xuống, những người này đều mặc giáp chống laser.
Thuyền trưởng nhìn thấy những cảnh này càng khẳng đinh suy đoán của mình, chức năng của nón sắt và áo giáp kia giống như đồ không gian của mình vậy, dựa vào những thiết bị này thì có thể sống được trên cái hành tinh có môi trường khắc nghiệt này.
Gần 10 ngàn người này xuống xe, liền bao vây chặt lấy 5 tàu tuần tra, đồng thời nhanh chóng bận rộn.
Nhìn thấy đằng sau người bọn họ mang một đống dụng cụ, tin chắc là muốn cải tạo cho những chiếc quân hạm này. Còn thuyền trưởng có thể khẳng định, trong mấy chục chiếc chiến hạm đằng xa kia, chắc chắn có 5 chiếc chiến hạm mất tích lần trước, chỉ là bên ngoài đã được cải tạo, nhìn không ra chiếc chiến hạm nào thôi.
Sau khi những binh sỹ mặc giáp cải tạo quân hạm kia xuống xe, quân nhân Liên Bang liền bị dồn lên xe. Mặc dù mỗi chiếc chỉ có mấy tên lính áp tải, nhưng do thân đang ở nơi xa lạ, và còn đối diện với súng pháo laser chói lòa khí lạnh kia, hoàn toàn không có ai dám làm bậy.
Lúc này, quân nhân Liên Bang chỉ có thể khẩn cầu không bị giết là mừng rồi.
Lúc xe bay tăng tốc bay ra khỏi cảng vũ trụ, quân nhân Liên Bang đột nhiên phát hiện một ánh sáng chói lòa buộc mình phải nhắm mắt. Sau khi thích ứng một cách khó khăn, bọn họ ngạc nhiên nhìn thấy hai bên đường, nhìn thấy hàng ngũ dài không nhìn thấy tận cùng, khiến người ta không dám nghĩ đến con số của những binh sỹ mặc giáp này, rốt cuộc là có bao nhiêu.
Lúc quân nhân Liên Bang đấng đoán có bao nhiêu người, đứng bất động ở bên đường làm gì, đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời màu đỏ xuất hiện một quả cầu lửa cực lớn. Quân nhân Liên Bang còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, thì nhìn thấy hai chiếc phi thuyền nghênh đón.
Không biết hai phi thuyền này làm gì, tốc độ bay xuống của quả cầu lửa kia đột nhiên chậm dần, tiếp đó giống như bị phi thuyền dẫn dắt vậy, từ từ hạ xuống.
Sau khi thoát khỏi tầng khí quyển, ngọn lửa của hai quả cầu lửa kia tắt đi, lúc này cuối cùng có thể nhìn rõ hai quả cầu lửa kia là vật hình vuông màu đen lớn hơn hai chiếc phi thuyền kia mấy chục lần.
Lúc thuyền trưởng đang đoán đó là gì, lính radar bên cạnh anh ta đột nhiên kinh ngạc hét lớn: “Đó là tủ rác, đây là hành tinh rác!”
Thuyền trưởng nghe thấy lời này giật mình, bởi vì anh ta cũng nhìn thấy núi kim loại ở đằng xa. Thật không ngờ những người thần bí này lại xây dựng căn cứ trên hành tinh rác, chả trách quân đội không phát hiện được, ở đây toàn là kim loại.
Một lúc sau, xe bay chầm chậm lái vào một cửa thông đạo do nhiều kim loại đủ mọi hình dạng dựng thành, đi đến một căn phòng rộng lớn.
Xe dừng lại, quân nhân Liên Bang liền bị lính đội mũ giáp đuổi xuống xe, sau khi mấy ngàn người bọn họ này xuống xe, lại bị bọn lính mặc giáp ra lệnh xếp hàng ngay lập tức, còn sáu người mặc vải bố kia thì xếp ở trên cùng.
Không lâu sau, một người giống như là người đứng đầu, nhưng quân hàm lại là một hình đầu lâu màu vàng, đột nhiên từ dưới đất lên xuất hiện trước mặt mọi người.
Vừa nhìn thấy người này, sáu người mặc vải bố xếp ở đầu hàng liền kính chào, còn người trên vai có cái huy hiệu là hình đầu người màu trắng kia, liền bước lên trước một bước: “Thưa sếp, đội viên đội 3 hoàn thành nhiệm vụ, bắt được 5 tàu tuần tra, 1345 con người, tiểu đội không có tổn thất nào cả.”
Vị cấp trên đội mũ đầu lâu kia nói: “Các người đã cực khổ rồi, tất cả huynh đệ đều được thăng lên 1 cấp.”
Lời này của cấp trên vừa dứt, một người khoác vải bố trắng, nhưng đồng thời cũng đội mũ đầu lâu, cũng đột nhiên từ dưới nhoi lên. Sáu người mặc y phục vải bố kia liền theo thứ tự cao thấp, từng người đi đến trước mặt người mặc áo trắng này.
Người mặc áo vải bố màu trắng này chỉ ấn lên vai của những người này một cái, thì không còn động tác nào khác, nhưng đôi mắt sắc sảo của vị hạm trưởng kia lại phát hiện, cái ngươi quân hàm trên vai chỉ có hình đầu lâu mà trắng kia, sau khi người áo trắng dời tay, quân hàm đã biến thành hai cái hình đầu lâu màu trắng. Còn người đeo quân hàm là hình hai khúc xương đấu chéo nhau kia, quân hàm trên vai bọn họ biến thành một cái hình đầu lâu màu trắng.
Cho đến lúc này, hạm trưởng cuối cùng cũng đã biết được chế độ quân hàm của bọn họ. Có lẽ cũng không khác gì mấy so với chế độ quân hàm của mình, chỉ là bọn họ thay hình ngôi sao bằng hình đầu lâu.
Nhưng hạm trưởng lại thấy rất lạ, bởi vì người mặc vải bố màu trắng kia, sau khi thay thế 6 người kia thay quân hàm xong liền đi xuống dưới mặt đất.
Không phải là toàn bộ được thăng chức sao? Sao những người mặc giáp kia không đi lên trước thay quân hàm? Lẽ nào sự thăng cấp của bọn họ chỉ là đối với sỹ quan thôi sao?
Lúc này,trong mắt người đeo quân hàm đầu lâu màu vàng đột nhiên phát ra tia sáng đỏ, sau khi quét mooyj lượt mọi người rồi nói: “F234, F235 ra khỏi hàng.”
Lời nói của anh ta vừa dứt, hai lính mặc giáp từ hàng ngũ đi ra, đi đến trước mặt vị cấp trên này sau khi kính chào thì đứng nghiêm.
Tia sáng đỏ của người sỹ quan này không ngừng lấp lánh, còn mắt của hai người lính mặc giáp kia cũng không ngừng lấp lánh tia sáng đỏ, cảm giác đó giống như đang phát điện báo vậy.
Hạm trưởng và quân nhân Liên Bang không biết bọn họ đang làm gì, nhưng nhìn thấy mọi quân quan mặc áo vải bố đều quay đầu nhìn về phía đó, thì biết được đây là chuyện quan trọng.
Một lúc sau, tia sáng hồng trong mắt của người cấp trên đó ngừng lấp lánh, đồng thời vỗ vào vai của hai người lính cao to này, đồng thời nói một cách vui mừng: “Chào mừng các anh trở thành huynh đệ của chúng tôi!”
Lời này của ánh ra thốt ra, những sỹ quan kia liền hoan hô, đồng thời đi đến vỗ mạnh vào hai vai của hai người lính đó, hai người lính cũng vui mừng vỗ vai của bọn họ. Vào lúc này, giữa bọn họ dường như không có sự tồn tại của cấp bậc quân nhân.
Quân nhân Liên Bang ngây người nhìn thấy hết tất cả, còn hạm trưởng tinh ý thì lại nhìn những lính mặc giáp xung quan mình. Ông ta phát hiện những binh sỹ này đối với mọi chuyện này hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, dường như đồng đội được sỹ quan tiếp nạp, không có liên quan gì đến bọn họ.
Thái độ của hạm trưởng đối với lính mặc giáp là vô cùng không hiểu, hơn nữa cũng cảm thấy mê hoặc với lời nói “Chào mừng các bạn trở thành huynh đệ của chúng tôi” này.
Ý của người sỹ quan nói câu này, dường như là chỉ những lính mặc giáp và sỹ quan không phải là đồng đội, bọn họ rốt cuộc là lựa chọn sỹ quan theo quy định nào?
Lẽ nào tia sáng hồng trong mắt phát ra có thể láp lánh không ngừng là có thể?
Lúc này hạm trưởng nhìn thấy 6 sỹ quan kia cùng với hai lính mặc giáp yên lặng, bất giác thầm ngạc nhiên. Vốn nhìn thấy vị cấp trên kia và người mặc áo trắng từ dưới đất nhoi lên, còn tưởng ở đưới đất có thông đạo đặc biệt. Nhưng nhìn thấy bọn họ rất tùy ý đi xuống không có địa điểm cố định, điều này có thể chứng minh cái đại sảng này có điều gì lạ, có thể nói đâu đâu cũng có cơ quan.
Lúc này vị sỹ quan kia cắt đứt luồng suy nghĩ của hạm trưởng, ông ta nói với những lính mặc giáp còn lại nói: “Áp giải bọn họ đến trại tập trung.”
Lính mặc giáp không nói gì, chỉ “xoạt” một tiếng, kính chào.
Nhìn thấy cảnh này, hạm trưởng lại đột nhiên nghĩ: “Bọn họ tại sao không nói ‘tuân lệnh’? nếu nói bọn họ không biết nói, nhưng mình vừa nghe một binh lính nói chuyện mà, lẽ nào những binh lính biết nói chuyện có thể trở thành sỹ quan?” Nghĩ đến đây, hạm trưởng bất giác lắc đầu cười cách nghĩ của mình, đâu mà lại có chuyện lựa sỹ quan như thế cơ chứ.
Đột nhiên, hạm trưởng ý thức được bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, rốt cuộc là mình sao vậy?
Lúc hạm trưởng đang buồn bã vì mình bị bắt sắp phải đối mặt với vận mệnh không thể dự đoán trước được nhưng vẫn còn suy nghĩ bậy bạ, bức tường kim loại đột nhiên nứt ra một khoảng không rộng lớn, lính mặc giáp đương nhiên là lập tức áp giải những người bị bắt đi vào con đường đó. Sau khi đi vào cái không gian đó, tường kim loại sau lưng liền đóng lại.
Hơn 1000 ngàn quân nhân Liên Bang và hơn mấy chục lính mặc giáp thần bí, như vậy bị bao bọc lại. quân nhân Liên Bang nhìn thấy cảnh này lập tức hốt hoảng, nhưng khi nhìn thấy những lính mặc giáp kia cũng ở nơi này, nghĩ đến đối phương không thể nào cũng chôn sống người của mình? Cũng đã yên tâm trở lại.
Quả nhiên, không lâu sau, bức tường kim loại trước mắt mở ra, quân nhân Liên Bang liền bị cảnh trước mắt làm ngây người.
Quân nhân Liên Bang nhìn thấy là một động huyệt dưới đất rất lớn rất sâu. Trong cái động huyệt này, có mấy ngàn người không mặc đồ không gian, nhưng lại mặc vải bố mày đen, tay cầm công cụ bận rộn ở góc tường, nhìn dáng vẻ của bọn họ dường như đang đào vật gì đó.
Những quân nhân Liên Bang đang ngây ngươi liền bị những lính mặc giáp đuổi ra phòng kim loại, còn chưa kịp phản ứng, nhưng lính mặc giáp kia liền quay vào trong căn phòng kim loại, tường kim loại lại đóng lại, bọn họ cuối cùng cũng đã biết mình bị nhốt trong cái động huyệt này.
Những quân nhân Liên Bang tỉnh lại, hiếu kỳ nhìn những người này, nhưng những người đó hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, toàn bộ đều ra sức làm việc.
Lúc đang định đi đến trước, đột nhiên phát hiện một người đàn ông cao to, ôm một cục đá màu đen chạy nhanh đến chỗ này.
Mấy người đàn ông tay cầm cuốc chim ra sức đuổi theo đằng sau, đồng thời vừa chạy vừa nói với người đàn ông to lớn kia: “Mẹ nó! Nhanh bỏ khoáng vật xuống! nếu không ta giết ngươi!” nói rồi đưa cuốc chim ra lắc lắc thị uy.
Người đàn ông kia cười lớn nói: “Có bản lĩnh thì giết đi! Đến lúc đó các ngươi cùng bồi táng! Đừng quên rằng quy luật ở đây là không thể làm tổn thương người đó!”
Nghe thấy lời của người đàn ông to lớn, những người đàn ông kia dường như thật sự đang lo lắng đến cái quy luật đó mà không dám ra tay, chỉ có thể vừa đuổi vừa hét: “Khốn kiếp! Với thân phận thiếu tá Liên Bang ta ra lệnh cho ngươi bỏ cục đá xuống!”
Người đàn ông to lớn cười điên dại nói: “Thiếu tá cái con mẹ ngươi! ở đây ai mà để ý đến cái chức thiếu tá của ông cơ chứ, ông mày nhanh chóng sắp ra khỏi đây ăn no uống say, cái chức thiếu tá ông cứ ở đây đào cả đời đi!’
Nghe thấy lời này, quân nhân Liên Bang có chút ngạc nhiên nhìn những người đuổi theo kia, trong đám bọn họ lại có một thiếu tá Liên Bang ?
Người đàn ông to lớn măc dù ông cục đá to, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, nhanh chóng chạy nhanh đến chỗ quân nhân Liên Bang, hắn vừa hét: “Tránh ra! Tránh ra! Không được cản đường của ông đây!” vừa luồn lách chạy qua.
Quân nhân Liên Bang bọ dáng vẻ hung dữ của người này làm cho hết hồn, vội đứng sang một bên nhường đường.
Bọn lính nhìn thấy tên to lớn kia chạy đến trước bức tường kim loại, dừng lại, nhanh chóng thò tay án một cái mảnh đen trên tường.
Lúc tay anh ta tiếp xúc với mảnh đen trên tường đó, bức tường liền mở ra, để lộ một thể khuông hình vuông, sau đó anh ta liền cẩn thận đặt cái viên đá màu đen đó vào. Làm xong những việc này, khuôn mặt của người đàn ông to lớn hi vong nhìn cái kim loại màu đen đó từ từ đóng lại, còn những người đàn ông đuổi theo thì thất vọng quay người bỏ đi.
Nhưng người quân nhân Liên Bang ở đầu tiên nhất, đã quay đầu lại nhìn, lại phát hiện trên gương mặt những người đàn ông kia hoàn toàn không có gì là thất vọng, ngược lại là một nụ cười cổ quái.
Lúc quân nhân Liên Bang còn chưa biết chuyện gì xảy ra, bức tường kim loại liền vang lên giọng nói điện tử: “số hiệu 1245, nguyên trọng lượng 9948 cân (1 cân = nửa kg ), gia tăng 53 cân, trọng lượng hiện tại 10001 cân, đạt thành mục tiêu.”
Nghe thấy câu nói đạt thành mục tiêu này, người đàn ông to lớn hưng phấn ngẩng mặt lên trời kêu lớn, chạy như một cơn gió.”
Quân nhân Liên Bang không hiểu chuyện, ngay người nhìn ông ta chạy vào trong một cánh của kim loại phía trên huyệt động, xung quanh huyệt động có mấy trăm cánh cửa như thế này, hơn nữa bên trên còn treo biển.
Quân nhân Liên Bang hiếu kỳ chạy đến trước xem, phát hiện trên biển hiệu có ghi chữ: “phòng dinh dưỡng”, “phòng nghỉ’, “phòng công cụ”, “phòng tắm rửa”, “phòng thay đồ”, phòng mà người đàn ông to lớn chạy vào đó là phòng thay đồ.
Điều càng khiến cho quân nhân Liên Bang hiếu kỳ là, những người đang đào khoáng sản kia nghe thấy tiếng huýt sáo kia, đều dừng mọi động tác lại, nhìn với vẻ mặt cổ quái nhìn người đàn ông kia đi vào cái phòng thay đồ đó. Vẻ mặt trên khuôn mặt của bọn họ là do những tình cảm mong chờ, sợ hãi, lo lắng trộn lẫn hợp thành, rốt cuộc là vì lý do gì mà khiến cho họ có vẻ mặt như vậy?
Lúc quân nhân Liên Bang còn chưa hiểu cái trại tập trung này là làm gì, người đàn ông kia đã đi ra, quân nhân Liên Bang nhìn thấy người đàn ông mặc đồ không gian bất giác giật mình, bởi vì bộ đồ không gian mà anh ta mặc là trang phục của quân nhân Liên Bang! Thật không ngời người quân nhân này lại dám kháng lệnh của cấp trên!
Lúc này tâm tình của người đàn ông đó rất tốt, anh ta nhìn quân nhân Liên Bang đứng ngây người ở đấy, bất giác cười nói: “Wei, bọn người các anh kia, sao còn chưa đi thay đồ đi đào khoáng sản chứ?”
Hạm trưởng mặc dù ngầm đã biết chuyện ở nơi này là chuyện như thế nào, nhưng vẫn bước lên trước nói: “Vị sếp này, không biết chuyện trại tập trung này là chuyện như thế nào? Khoáng sản mà các anh đào là gì vậy?”
Người đàn ông kia vội lắc tay nói: “Đừng gọi tôi là sếp, tôi chỉ là một chuẩn úy, quy định của trại tập trung này, chỉ cần đào được 10 ngàn khoáng vật màu đen, là có thể được đi ra ngoài.”
Hạm trưởng nghe thấy lời này, sững sờ, không thể nào, những người thần bí kia sẽ thả những người bị bắt sao? Không sơ lộ bí mật sao? Vốn định hỏi câu hỏi này, nhưng nhìn thấy những công nhân đào khoáng vật kia căng thẳng nhìn mình, không biết tại sao, anh ta cảm thấy điều này đừng nói ra là tốt nhất.
Anh ta giả vờ nhìn những thiết bị trên bộ đồ không gian, lấy động tác nhìn xem không khí ở đây có phù hợp với sự hít thở của con người để che đậy, sau đó anh ta mới gỡ nón ra nói: “Tôi là thượng úy hạm trưởng hạm đội địa phương hành tinh XX, không biết huynh đệ là ở đơn vị nào? Đến đây được bao lâu rồi?”
Sau khi người đàn ông to lớn đó biết được quân hàm của hạm trưởng, vội kính lễ nói: “Hạ quan là chuẩn úy Lý Lực Quân hạm đội tuần tra hành tinh Hài Khả, kính chào sếp.” mặc dù làm động tác kính chào, nhưng anh ta không chờ hạm trưởng nói lễ xong, đã hạ tay xuống nói: “Tôi thật là xiu xẻo, vừa mới tốt nghiệp trường sỹ quan, đã bị điều ra tiền tuyến, hơn nữa lần đầu tiên đi cùng hạm đội tuần tra đã bị cái bọn đầu lâu kia bắt đến đây làm khổ công. Tôi đã ở đây được đúng 1 tháng, bây giờ cuối cùng đã hoàn thành mục tiêu, có thể ra khỏi đây.”
Nghe thấy lời này, mọi quân nhân Liên Bang đều giật mình, thằng cha này là người sao, chỉ dựa vào sức một người, chỉ mất có 1 tháng đã đào được 10 ngàn cân khoáng vật? vậy không phải là một ngày phải đào hơn 300 cân sao!
Nhưng nhìn những cơ bắp phình lên dưới lớp áo không gian, lại có vẻ thoải mái, thằng cha này quả thật là một người đàn ông cơ bắp.
Hạm trưởng có chút không hiểu hỏi: “Vị huynh đệ họ Lý này, mỗi ngày anh đào như vậy có mệt không? Tại sao nơi này có thể thở được? Vấn đề ăn ngủ của các người làm sao giải quyết? những người bị bắt nhốt ở đây là quân nhân Liên Bang sao?”
Lý Lực Quân bị hạm trưởng hỏi một trầng câu hỏi không biết trả lời câu nào, phải một lúc sau mới bắt đầu trả lời từng câu một: “Những người bị nhốt ở đây dều là quân nhân của phân đội tuần tra của tôi, ở đây có thể thở được, là vì có máy chế tạo không khí, còn về vấn đề ăn ngủ, anh có thể đi đến phòng dinh dưỡng và phong nghỉ ngơi kia xem, ngoài việc đào khoáng vật và không thể ra ngoài, cuộc sống ở đây chẳng khác gì so với ở căn cứ quân đội cả.”
Hạm trưởng hiểu những người ở đây là những thành viên của chiếc phi thuyền bị mất tích kia, lúc anh ta định hỏi tỉ mỉ, cánh của kim loại kia mà hồi nãy bọn họ đến lại mở ra lần nữa. lúc cánh cửa mở ra, một quân quan đội mũ giáp kim loại hinh đầu lây, cùng với hai binh lính mặc giáp đi vào động huyệt.
Nhìn thấy vai của họ, hạm trưởng bất giác giật mình, bởi vì vị quân