Hạ Ngữ An nói xong, thấy Mạnh Tây Nguyệt không có phản ứng, biết cô đã thừa nhận.
Nàng đắc ý nhướng mày, đôi mi dày xinh đẹp hơi cong lên, trong mắt như ngậm lấy ánh sáng, da thịt trắng đến phát sáng ửng màu hồng nhạt.
"Em đã cẩn thận suy nghĩ hai ngày rồi.
Chị thích em, em cũng không ghét chị, chúng ta hẹn hò đi."
Lại một lần nữa bị ép phải tỏ tình, Mạnh Tây Nguyệt - người sắp có được một cô bạn gái, trái tim đập loạn không ngừng, bây giờ đã từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngữ An mang theo sự bình tĩnh, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Em hiểu..."
Vừa mới nói được hai chữ, Hạ Ngữ An lập tức tiếp lời: "Em hiểu lầm rồi đúng không?" Thấy đối phương hơi mím môi, ngầm thừa nhận, nàng mỉm cười dịu dàng: "Em biết chị sẽ nói như vậy mà."
Nói xong, nàng ngồi xuống, ánh mắt đặt lên những món đồ trên ghế sô pha, giống như hơi nóng lên, đuôi mắt ửng đỏ, lại nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt: "Mạnh Tây Nguyệt, em cũng đã biết, chị thích em đến mức sắp không khống chế nổi nữa rồi."
"Lần trước, chị hôn lén em, cũng là vì chị không khống chế được dục vọ.ng đối với em."
"Sau khi bị em phát hiện, chỉ có thể lấy cớ là ngoài ý muốn."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn Hạ Ngữ An trên mặt không che giấu được xuân ý, thu mắt, hô hấp có chút run rẩy.
"Em biết chị đang lo lắng chuyện gì, là lo lắng em không chịu được lời ra tiếng vào thôi."
Nói đến đây, Hạ Ngữ An khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Em không thèm để ý đến cái nhìn của người khác đâu, chỉ cần em thích là được."
"Nếu như người khác dám nói động đến chị, xem em có xé toạc miệng của họ ra không."
Mạnh Tây Nguyệt đột nhiên nghĩ đến lúc Hạ Ngữ An theo đuổi Lệ Đình trong truyện, không hề kiêng kị, theo đuôi phía sau đối phương, thẳng thắn lại nhiệt tình bày tỏ tình cảm của mình.
Ánh mắt của người ngoài đầy sự khinh thường, cho rằng nàng không có liêm sỉ, những chuyện này, Hạ Ngữ An đều không thèm quan tâm.
Trong mắt nàng chỉ chứa đựng một người thôi.
Còn bây giờ, đến lượt cô.
Sự lạnh lùng nhất quán của cô dần tan rã, ánh mắt ấm dần.
Hạ Ngữ An nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt đã thả lỏng, trong lòng tê dại: "Sau khi chúng ta hẹn hò rồi, chị không cần phải kiềm chế bản thân nữa."
Nàng mất tự nhiên ho một tiếng: "Em đã xem rất nhiều đoạn phim, biết nên làm như thế nào.
Bây giờ chúng ta là quan hệ người yêu, chị cũng không cần kiếm chế chính mình nữa."
"Em đồng ý."
Nàng lại bổ sung một câu: "Kiềm nén lâu dễ gây rối loạn kíc,h thích tố lắm.
Đồ vật em đã chuẩn bị xong hết rồi."
Theo như Hạ Ngữ An nhìn thấy, Mạnh Tây Nguyệt có thể chịu đựng lâu như vậy, thật sự là quá cực khổ rồi, còn có tư vị trong giấc mơ nữa, nàng cũng muốn trải nghiệm thử một chút.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của Hạ Ngữ An nhìn về phía đôi môi mỏng xinh đẹp của Mạnh Tây Nguyệt.
Muốn hôn.
Mạnh Tây Nguyệt giật mình, đại não từ trước đến nay vẫn luôn rất lí trí đột nhiên chẳng nghĩ được điều gì cả.
Mùi hương ập đến.
Khi hoàn hồn thì đối phương đã áp sát.
Đầu ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt đặt lên đôi môi của đối phương, con ngươi lạnh lẽo xẹt qua một tia sáng nhạt, ánh mắt thay đổi, giọng nói hơi ngắt ngứ: "Trễ rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Hạ Ngữ An có chút mất hứng phút chốc ánh mắt lại sáng lên: "Vậy đi thôi." Nói xong, nàng cất đồ đạc trên ghê sô pha vào túi.
Nghe thấy giọng nói, lông mi của Mạnh Tây Nguyệt khẽ run, trong miệng đắng chát, xoa nhẹ ngón tay vừa chạm vào môi của đối phương, xúc cảm mềm mại kia tựa như vẫn còn phảng phất nơi đầu ngón tay.
Cô đứng lên, bước đi vội vàng.
Hạ Ngữ An xinh đẹp đi phía sau.
Lên lầu một, lúc Mạnh Tây Nguyệt chuẩn bị đẩy cửa bước vào phòng thì phát hiện Hạ Ngữ An vẫn đang đi phía sau cô.
Cô im lặng một lúc: "Phòng khách ở bên kia."
"Chẳng lẽ chị muốn em ngủ ở phòng khách sao?" Hạ Ngữ An thẳng tay đẩy cửa bước vào, Mạnh Tây Nguyệt ở phía sau trái lại giống khách hơn.
Hạ Ngữ An nhìn chiếc giường lớn không chút nếp nhăn, mặt đỏ lên, liếc nhìn Mạnh Tây Nguyệt xinh đẹp dưới ánh đèn ngủ, nói thẳng không chút dè dặt: "Chúng ta đi ngủ thôi."
Hô hấp của Mạnh Tây Nguyệt lỡ một nhịp.
Cô nói: "Vẫn chưa đi tắm."
Hạ Ngữ An hất mái tóc dài, nháy mắt với Mạnh Tây Nguyệt: "Em tắm rồi."
Mạnh Tây Nguyệt hơi khựng lại, ngước mặt lẳng lặng nhìn nàng, khắc chế bản thân đang nóng lên, vẻ mặt mang theo sự chăm chú: "Chúng ta phải nói chuyện rõ ràng."
Hạ Ngữ An ngồi trên giường của Mạnh Tây Nguyệt: "Nói chuyện gì?"
Mạnh Tây Nguyệt nhìn giường của mình lõm xuống một đường cong.
Cô dời mắt, giọng nói có chút lắp bắp: "Quá nhanh rồi."
"Em chỉ nhất thời xúc động thôi."
Hạ Ngữ An không hiểu, có chút uất