Cao ốc NS.
Mạnh Tây Nguyệt đang xử lí tài liệu, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Bàn tay đang kí tên chợt dừng lại, ngay cả nét bút cuối cùng cũng nhấn mạnh hơn.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn nét bút đột ngột kia, cảm xúc trong con ngươi xinh đẹp không rõ ràng, cúi đầu, đặt bút xuống.
Cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh, ngón tay thon dài, trắng nõn nhấn mở tin nhắn.
"Mạnh Tây Nguyệt, cùng nhau đi ăn tối nha."
Nửa tiếng sau lại có thêm một tin nhắn nữa: "Được không?"
Có thể nhìn ra được tâm trạng vui vẻ của người gửi tin nhắn.
Cô nhìn lướt qua đồng hồ để bàn, đầu ngón tay đặt trên giao diện điện thoại, sườn mặt mang theo sự dịu dàng ngẩn ngơ, trả lời: "Được."
Thư kí Cao vừa mới đi vào, nhìn thấy boss nhà mình vừa đặt điện thoại xuống, làm việc riêng trong giờ hành chính.
Gương mặt lạnh nhạt lại mang theo sự dịu dàng.
Anh ta ngạc nhiên, trên mặt không thể hiện ra, tận tụy báo cáo công việc: "Tổng giám đốc, cổ đông lớn nắm giữ 15% cổ phần của Thiên Vũ ra giá cao hơn gần gấp đôi so với dự đoán, có cần tiếp tục thu mua không?"
Vẻ mặt của Mạnh Tây Nguyệt không chút gợn sóng: "Không cần, cứ thu mua các cổ phiếu phân tán bên ngoài trước đã."
Hiện tại, NS đang nắm giữ 12% cổ phần của Thiên Vũ, đã có thể có mặt trong đại hội cổ đông rồi.
Trước mắt, nhà họ Lệ nắm giữ 60% cổ phần của Thiên Vũ, có được quyền khống chế tuyệt đối.
Chút cổ phần này vẫn còn chưa đủ cho kế hoạch tương lai của cô.
Thư kí Cao: "Vâng, tổng giám đốc."
Anh ta nói tiếp: "Tổng giám đốc Hoa thị đã đến rồi."
Mạnh Tây Nguyệt gật đầu: "Mời tổng giám đốc Hoa đến phòng khách đi, tôi sẽ đến ngay."
"Vâng." Thư kí Cao cầm lấy tài liệu Mạnh Tây Nguyệt đã kí tên xong, rời khỏi, vừa mới ra ngoài, lúc lật xem tài liệu, phát hiện nét bút in đậm kia, đưa tay đẩy đẩy kính mắt.
Chờ sau khi thư kí Cao đi, ngón tay thon dài, trắng nõn của Mạnh Tây Nguyệt nhẹ nhàng đặt lên tài liệu.
Ngoài sáng, điều tra được Hoa thị đã mua được% cổ phần của Thiên Vũ, trong tối còn không biết đã mua được bao nhiêu.
Mạnh Tây Nguyệt ngẩng đầu, đóng nắp bút.
Đứng lên.
*
Hạ Ngữ An ngồi trong xe bảo mẫu, nhìn tin nhắn Mạnh Tây Nguyệt gửi đến, thong thả bỏ điện thoại vào túi xách.
Bây giờ đang là giờ làm việc đó.
Đối phương lại có thể trả lời lại ngay.
Quả nhiên rất quan tâm đến nàng.
Chung Nhạc thấy sau khi Hạ Ngữ An xem điện thoại thì cả người mang theo bầu không khí vui vẻ, không nhịn được hỏi: "Chị Hạ, là tin nhắn của tổng giám đốc Mạnh à?"
Hạ Ngữ An hất tóc, gương mặt lộ ra dáng vẻ lười biếng lại khoe khoang đắc ý: "Đúng vậy, trong giờ làm việc cũng nhắn tin cho tôi."
Cô ấy đã từng nhìn thấy tổng giám đốc Mạnh, lạnh lùng nhã nhặn, không ngờ khi yêu vào cũng dính người như vậy.
Chung Nhạc không kiềm lòng được bắt đầu nhiều chuyện: "Chị Hạ, hai người ở bên nhau như thế nào vậy?"
Hạ Ngữ An liếc nhìn Chung Nhạc đang vô cùng phấn khích, lại nhìn Lâm Kỳ cũng mang theo vẻ mặt kích động, hừ hừ hai tiếng: "Là Mạnh Tây Nguyệt thích thầm tôi trước, cho nên chúng tôi đã hẹn hò."
Yêu thầm?
Đầu của Chung Nhạc và Lâm Kỳ giống như bị đập một cái.
Tha lỗi cho trí tưởng tượng già cỗi của họ, hoàn toàn không tưởng tượng ra được cái người mặt lạnh Mạnh Tây Nguyệt kia khi yêu thầm là như thế nào.
Nhưng mà, nhìn thấy gương mặt đắc ý của Hạ Ngữ An, dường như cũng không quá khó tin.
Rất nhanh đã đến cao ốc công ty.
Đi vào, người đại diện của Hạ Ngữ An cười mỉm, nói: "Ngữ An, em có nhớ bộ phim võ hiệp lần trước em đi thử vai không?"
"Đạo diễn gọi điện thoại cho em, kêu em đi thử vai thánh nữ ma giáo."
Hạ Ngữ An nhớ lại một chút, cuối cùng moi ra được từ một góc nào đó trong trí nhớ, nàng đi thử vai tiểu sư muội ốm yếu chết yểu kia.
Nàng nhớ, lời thoại của thánh nữ ma giáo rất nhiều.
Hạ Ngữ An gần như không cần suy nghĩ, thẳng thắn từ chối: "Không đi."
Lâm Hân cũng không hề bất mãn.
Vị đại tiểu thư này gia nhập giới giải trí để vui chơi thôi, nghe thấy đối phương từ chối thì không chút kinh ngạc, nếu như là diễn viên mới khác, giờ phút này chắc chắn hưng phấn đến mức không biết nói gì rồi.
Dù sao thì đạo diễn của bộ phim võ hiệp này quay mỗi bộ phim đều rất chất lượng.
Phần diễn của thánh nữ ma giáo này cũng nhiều, là một nhân vật rất mâu thuẫn, nói không chừng có thể nhặt được giải thưởng, tìm được vàng.
Nàng nói: "Được, vậy lát nữa chị sẽ từ chối."
"Đây là kịch bản được lựa chọn dựa theo yêu cầu của em, lời thoại không nhiều, là một vu nữ Miêu Cương."
Hạ Ngữ An nhận lấy, nhìn thoáng qua.
Là một bộ phim nam chủ.
Nam chính vì trốn tránh kẻ thủ, lạc bước vào trại của tộc Miêu Cương.
Vu nữ Miêu Cương, ra sân tổng cộng năm lần, lời thoại cũng không nhiều.
Hạ Ngữ An hài lòng, hơi hất cằm: "Tôi nhận."
Lâm Hân gật đầu, lại nói tiếp: "Gần đây em không có tác phẩm nào, nhiệt độ đã giảm đi, cần công ty sắp xếp cho em xào nhiệt độ không?"
Hạ Ngữ An xinh đẹp cười một tiếng, gương mặt xinh đẹp không gì sánh bằng: "Không cần đâu." Nói xong, nàng cầm lấy kịch bản, dáng đi yểu điệu.
Lâm Hân: "..."
Lâm Kỳ thấy Chung Nhạc đã đuổi theo, vội vàng giải thích đơn giản cho chị họ Lâm Hân: "Chị Hạ yêu đương rồi."
Nói xong, chạy chậm đuổi theo Hạ Ngữ An đi trước mặt.
Lâm Hân: "..."
Đúng thật, yêu đương thì không nên xào nhiệt độ, đến lúc đó lửa cháy lan ra, cẩu tử cũng nhiều, ảnh hưởng chuyện hẹn hò.
Lâm Hân bất ngờ bị đút cẩu lương có chút chống đỡ không nổi.
Ba ngày sau sẽ khai máy bộ phim này.
Hạ Ngữ An lại quay về đoàn phim cung đấu.
Đạo diễn nói muốn quay bổ sung một phân cảnh.
Là yêu cầu của nam chính trong bộ phim này.
Vai diễn Gia Nguyệt hoàng hậu của Hạ Ngữ An vì đỡ kiếm cho hoàng đế mà ngã xuống, diễn viên nam cho rằng biểu cảm của mình vẫn chưa ổn, sau khi tự cân nhắc thì quyết định quay lại.
Đạo diễn Trần Cần cũng muốn tốt hơn, lúc này quyết định đồng ý.
Lúc Hạ Ngữ An đang ở trong phòng hóa trang, Từ Sở Sở đang đến chỉnh sửa lớp trang điểm nhìn thấy đối phương thì híp mắt, sắc mặt cứng đờ, lần trước, lúc đầu cô ta muốn ra uy với đối phương, không ngờ lại bị đối phương giẫm đạp dưới đất.
Đáng giận nhất là, khi cô ta thả tin tức bị người mới đùa giỡn thì ngay cả chút bọt nước cũng không thấy đâu.
Chỉ có thể nói, địa vị của đối phương, còn lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta.
Cô ta còn nói bóng gió thân phận của Hạ Ngữ An với đạo diễn, chỉ nhận được một câu: "Đừng chọc vào."
Từ Sở Sở biết ngay đối phương là người mà cô ta không thể trêu chọc, bây giờ đột nhiên nhìn thấy Hạ Ngữ An thì vô cùng chột dạ.
Dù biết phần diễn của mình bị cắt bớt, nhưng cô ta cũng không dám đến chất vấn Hạ Ngữ An, đối phương cũng không lấy đi vai nữ chính của cô ta đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi.
Đàng hoàng đi đến một bên, yên tĩnh ngồi cho thợ trang điểm chỉnh sửa lại.
Hạ Ngữ An đã hóa trang xong, không thèm nhìn đối phương, đứng lên, đi đến trường quay.
Nàng đến sớm, lúc này vẫn còn đang quay phần diễn của những người khác, lấy một chiếc ghế dựa, ngồi xuống ở một góc hẻo lảnh.
Yên lặng lướt điện thoại, thỉnh thoảng gửi tin nhắn làm phiền Mạnh Tây Nguyệt một chút.
Nhưng mà, lần này đối phương không trả lời ngay.
Biết đối phương đang làm việc, nhưng Hạ Ngữ An vẫn có chút không vui.
Lập tức chẳng còn tâm trạng lướt điện thoại nữa, vừa mới đặt điện thoại xuống thì phía sau lập tức vang lên tiếng nói chuyện của nhân viên hậu trường.
"Diệp Tử, nam thần của cô đã đến rồi kìa."
"Ừa, ừa, không ngờ đối phương cũng thích tôi, thật là vui quá đi mất."
"Ha ha, tôi biết ngay anh ấy có ý với cô mà."
"Ừa, anh ấy cũng nói anh ấy vẫn luôn yêu thầm tôi."
Chủ đề đến đây, Hạ Ngữ An chợt vểnh tai lên nghe, không có gì, chỉ là chuyện này quá giống với nàng.
Nhưng mà, nàng là người được theo đuổi.
Cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục.
"Vậy Diệp Tử, mối quan hệ của hai người đến bước nào rồi?"
"Hôm qua mới vừa hẹn hò thôi, làm gì có thể tiến được thêm bước nào nữa chứ." Giọng nói mang theo sự tiếc nuối.
"Vậy hôn hôn cũng không có à?"
Lần này trở nên ấp úng: "Có...!có."
"Quào, không ngờ nam thần của cô lại chủ động như vậy."
"Không phải, không phải, là tôi nhân lúc anh ấy không chú ý, hôn lén một