Hạ Ngữ An lên lầu, sau khi rửa mặt, thay đồ ngủ nằm trên giường xong xuôi, lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được.
Bên người thiếu mất một cơ thể mềm mại mang theo mùi hương lành lạnh.
Nàng nhớ Mạnh Tây Nguyệt.
Lại nằm sấp xuống, chóp mũi lướt qua gối nằm, Hạ Ngữ An hắt hơi một cái.
Lúc hắt hơi xong, Hạ Ngữ An bỗng ngồi bật dậy, ánh mắt xẹt qua một tia sáng.
Chắc chắn Mạnh Tây Nguyệt đang nhớ nàng.
Nếu không thì sao nàng lại hắt hơi chứ.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Ngữ An cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi xuống giường, tiện tay phủ thêm một chiếc áo khoác, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ra, mở cửa đi xuống lầu.
Hạ Kha vừa làm xong công việc của ngày hôm nay, xuống lầu rót một li nước ấm, thông qua cửa sổ sát đất thưởng thức cảnh tuyết trắng.
Nghe thấy tiếng chân vội vã xuống lầu, anh ấy cầm li nước quay đầu nhìn thì thấy em gái nhà mình đang khoác áo, trông có vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài.
Chuyện gì mà lại vội vã như vậy chứ.
"Xảy ra chuyện gì vậy Ngữ An, em muốn đi đâu?" Ánh mắt của Hạ Kha rơi lên chiếc áo ngủ của nàng.
Em gái của anh ấy vẫn luôn rất chau chuốt, như lúc này, có thể nói là trông rất lôi thôi.
Trong đầu đều là Mạnh Tây Nguyệt nhớ nàng, Hạ Ngữ An đột nhiên bị tiếng kêu của Hạ Kha làm giật nảy mình, thở hắt: "Anh hai, anh dọa em đó."
Hạ Kha giơ tay xin tha: "Ngữ An, em vẫn chưa nói em muốn đi đâu mà, đã trễ như vậy rồi."
Gò má của Hạ Ngữ An chậm rãi ửng đỏ, khép chặt áo khoác, lại có chút đắc ý: "Mạnh Tây Nguyệt nhớ em rồi."
Hạ Kha khó hiểu: "Hả?"
Hạ Ngữ An lười nói.
Nàng phải nhanh lên một chút, nếu không lát nữa Mạnh Tây Nguyệt sẽ ngủ mất: "Em không nói nữa, em phải đi tìm chị ấy."
Nói xong, mang đôi dép bông lôi lôi kéo kéo bỏ đi, không bao lâu sau, Hạ Kha lập tức nghe thấy âm thanh động cơ.
Hạ Kha: "..."
Anh ấy uống một ngụm nước ấm, trong lòng luôn cảm thấy có chút kì quái.
Dường như, vẻ mặt của em gái khi nhắc đến Mạnh Tây Nguyệt lại có chút không đúng, cảm thấy khá bất ngờ khi mối quan hệ giữa hai người lại tốt như vậy.
Hạ Kha không hiểu.
Nhưng, nghĩ đến thời còn đi học, các học sinh nữ có quan hệ tốt thường hay đi vệ sinh chung với nhau, dường như cũng không còn quá kì lạ nữa.
Tình bạn giữa mấy cô gái luôn khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Mạnh Tây Nguyệt đóng máy tính lại, cô hiếm khi mang việc về nhà.
Đây là công việc tăng thêm đột xuất.
Buổi chiều nhận được tin tức, nhà họ Lệ muốn bán tháo 20% cổ phần.
Ngoài NS đang nhìn chằm chằm miếng thịt này ra, còn có rất nhiều công ty cũng đang dòm chừng.
NS nhất định phải lấy được 1/4 của 20% này, cộng thêm 12% trước đó, NS đã nắm được 17% cổ phần.
Cộng thêm 10% kia của Hoa thị, tổng cộng là 27%.
Mạnh Tây Nguyệt trầm tư.
Nhà họ Lệ bán ra 20 phần trăm, còn thừa lại 40 phần trăm, vẫn có quyền khống chế tuyệt đối đối với NS.
Đầu ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn.
Đôi mắt lạnh nhạt kia của Mạnh Tây Nguyệt xẹt qua một tia sáng.
Nhà họ Lệ bắt buộc phải bán tháo 10% cổ phần nữa.
Đã sắp đặt xong kế hoạch tiếp theo, Mạnh Tây Nguyệt đứng lên, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt nhìn lướt qua cửa sổ, nhìn từng bông tuyết bay lả tả bên ngoài, như đang trôi bồng bềnh trước mắt.
Đôi mắt như chứa đựng ánh sao trời.
Nụ hôn mang theo hơi ấm kia.
Cô cúi đầu, ngón tay không tự chủ sờ lên đôi môi, đôi mắt mơ màng.
Mím môi một cách mất tự nhiên, thời gian không còn sớm nữa, cô nên đi ngủ thôi.
Ngày mai còn phải làm việc.
Mạnh Tây Nguyệt vừa thay đồ ngủ, chuẩn bị tắt đèn, thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thông qua thiết bị giám sát, Mạnh Tây Nguyệt có thể nhìn thấy dưới ánh đèn đường, gương mặt mềm mại, tỏa ra hơi lạnh của đối phương.
Dường như đối phương biết cô đang nhìn, ngẩng đầu, gương mặt mềm mại kia như đang tỏa sáng dưới ánh đèn, cười xán lạn.
"Mạnh Tây Nguyệt."
Một giây này, Mạnh Tây Nguyệt không còn cách nào duy trì sự tỉnh táo nữa.
Hạ Ngữ An chưa đợi bao lâu thì cửa đã mở ra.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển của đối phương, rõ ràng là vừa nhìn thấy nàng thì đã vội vã đi đến đây.
Đuôi mắt của Hạ Ngữ An thoáng qua ý cười càng thêm chói lọi và đắc ý: "Mạnh Tây Nguyệt, chị nhớ em rồi đúng không?"
Ngón tay thon dài, trắng nõn hơi run rẩy.
Đối diện với đôi mắt sáng ngời kia, từ sợi tóc đến mũi chân đều bắt đầu run lên.
Một dòng nước ấm chảy dọc cơ thể.
Trong mắt Mạnh Tây Nguyệt dâng lên ý cười nhàn nhạt, ngay cả khóe môi cũng nhếch lên, cẩn thận trả lời: "Ừm."
Nhớ.
Gương mặt của Hạ Ngữ An nóng lên, dời mắt, lúc này mới cảm thấy hơi lạnh.
Nàng tủi thân giơ tay lên: "Mạnh Tây Nguyệt, tay của em lạnh quá, lạnh hết cả người."
Vừa dứt lời, đôi tay ấm áp bao phủ lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, khiến nàng run lên một cái, sau đó cứ thế được dẫn vào căn phòng ấm áp, cả người đều là hơi ấm.
Nàng thoải mái thở dài, ngồi trên ghế sô pha, muốn cởi áo khoác ra, bị Mạnh Tây Nguyệt nhìn chằm chằm.
Nàng lập tức rút tay lại, ngồi nghiêm chỉnh.
Không bao lâu sau, đối phương đã bưng một li nước ấm đến cho nàng.
Nàng uống một ngụm, nước ấm phút chốc làm ấm cả người, liếc nhìn người từ sau khi ngồi xuống thì không nói một câu nào - Mạnh Tây Nguyệt.
Nàng bĩu môi, ngồi nhích qua, sát gần cô, mở miệng chất vấn: "Mạnh Tây Nguyệt, có phải chị giận rồi không?"
Ôm ôm, hôn hôn đều không có.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn về phía nàng, nắm lấy bàn tay vẫn còn lạnh của Hạ Ngữ An: "Tuyết rơi rồi, rất lạnh, em sẽ bị cảm."
Hạ Ngữ An chơi đùa với ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt: "Không đâu, chị phải tin em chứ."
Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: "Còn không phải là vì chị quá nhớ em, nên em mới đến đó sao."
Mạnh Tây Nguyệt nắm chặt bàn tay đang làm loạn của đối phương, đứng lên, kéo Hạ Ngữ An đi đến trước cửa.
Đầu ngón tay thon dài cài đặt gì đó trên khóa vân tay, nắm lấy ngón tay của Hạ Ngữ An, nhấn vào.
"Sau này, không cần nhấn chuông cửa nữa."
Hạ Ngữ An ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt chăm chú, dịu dàng của đối phương, tay chân bắt đầu nóng lên, không kiềm chế được cuộn tròn ngón chân, tim ngứa ngáy: "Dạ được."
Sau đó.
Trong lúc ngủ mơ màng, Hạ Ngữ An lại được ôm một cơ thể mềm mại thơm thơm, ngủ rất rất sâu.
*
"Chị Hạ, hôm nay chị thay đổi phong cách rồi à?"
Chung Nhạc nhìn thấy Hạ Ngữ An ăn mặc theo phong cách cool cool, biểu cảm vô cùng lạnh lùng, xinh đẹp, kinh ngạc hỏi.
Nàng đã đi theo bên cạnh Hạ Ngữ An lâu như vậy rồi, đối phương vẫn luôn đi theo phong cách gợi cảm quyến rũ.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy đối phương ăn mặc theo phong cách lạnh lùng.
Nhưng mà, cô ấy cứ cảm thấy bộ đồ này khá quen mắt, nhưng dù có làm thế nào đi nữa thì cũng không nhớ nổi từng nhìn thấy ở đâu.
Lâm Kỳ thì khác, mặc dù thường ngày không nói nhiều, nhưng trí nhớ rất tốt: "Đây không phải là quần áo của tổng giám đốc Mạnh của NS sao?"
Hạ Ngữ An cong môi, hừ nhẹ nói: "Chị ấy là bạn gái của tôi.
Tôi mặc đồ của chị ấy không được à?"
Tối qua nàng không mang theo thứ gì cả, chỉ mặc mỗi đồ ngủ, đương nhiên phải mặc quần áo của Mạnh Tây Nguyệt rồi.
Đồ trang điểm cũng là dùng của Mạnh Tây Nguyệt.
Chỉ tiếc, nàng hất cằm lâu như vậy rồi nhưng hai người trợ lí này lại không hề nhận ra.
Không có mắt nhìn.
Lâm Kỳ, Chung Nhạc: "Hoàn toàn không thành vấn đề."
Không hiểu sao lại bị nhét cẩu lương.
Hạ Ngữ An liếc họ một cái, lên xe, bắt chéo chân: "Lạnh chết mất, hôm nay có sắp xếp gì không?"
Lâm Kỳ nhớ lời chị họ đã dặn, vội nói: "Có một nhãn hàng mặt nạ mời chị làm người đại diện.
Chị Hạ, chị nhận không?"
Hạ Ngữ An gảy gảy nút tay áo: "Nhãn hàng nào?"
Lâm Kỳ nói ra một cái tên.
Hạ Ngữ An nghe xong thì nhíu mày, một nhãn hiệu nàng chưa từng nghe tên: "Không nhận."
Lâm Kỳ không hề ngạc nhiên.
Đây là một nhãn hiệu mặt nạ giá bình dân.
Hạ Ngữ An từng nghe thấy thì cô ấy mới cảm thấy bất ngờ: "Được rồi, còn có quay chụp cho một tạp chí thời trang nữa."
Hạ Ngữ An: "Cái này thì tôi nhận."
Lâm Kỳ: "Được."
Lâm Kỳ nói xong hành trình thì Chung Nhạc nói tiếp: "Chị Hạ, đoàn làm phim Truy Đuổi gửi tin nhắn, sắp khai máy rồi, kêu chúng ta chuẩn bị thật tốt."
Tuyết rơi, đoàn làm phim lo lắng nếu quay trễ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ.
Mới chỉ là tuyết đầu mùa, từ nửa đêm hôm qua đã ngừng rơi, sáng nay đã tan hết rồi.
Đoàn làm