"Chị họ, chị thật sự không biết đây là người đàn ông của em à.
Anh mắc chứng dị ứng phụ nữ rất nghiêm trọng nên lúc chị chạm vào mới xảy ra dị ứng nặng đến vậy đấy." Giản Kiều nghiêm túc lên tiếng.
Cô đứng cạnh Hoắc Thẩm Dịch mà lòng xót xa, cô không thể ngờ bệnh của anh ngày càng trở nên nặng.
Lúc trước muốn làm anh bị dị ứng là phải chạm vào da thịt nhưng giờ vừa chạm vào đồ áo hoặc đứng gần là đã có phản ứng rồi.
Cả Tần gia đều có sắc thái không mấy hài lòng về cách làm của Tần Sa Nhu.
Cô không biết thì cũng đành thôi nhưng đây cô lại chẳng lạ gì còn cố ý.
"Xin lỗi.
Không ngờ cái tên này đúng như lời đồn đoán mà, vừa mắc chứng dị ứng phụ nữ rồi còn hung dữ nữa." Tần Sa Nhu chầm chậm nói.
Bộp!
"Con vừa về nước đã muốn làm càn rồi sao? Tức chết thật mà, cậu ta là con cháu cưng của cái Hoắc Cảnh Hùng đấy.
Lại còn có hôn ước với em gái con nữa, không phải cứ thích là tùy hứng như vậy đâu." Tần Thủy Hoàng đập mạnh bàn, tức muốn hộc máu nhìn đứa cháu của mình mắng lớn.
Tần Sung Bắc Kim cũng không thể hiểu nổi cô em gái này đang chứa cái gì trong đầu nữa.
Rõ là ở bên ngoài thì biết giữ sức ảnh hưởng hưởng cùng ánh nhìn của mọi người đối với mình còn về nhà là lại làm loạn.
"Con chỉ là muốn thử xem cậu ta có thật sự bị nhan sắc mà nông nỗi nhất thời không thôi? Ai ngờ được chuyện này cơ chứ." Tần Sa Nhu vẫn chưa biết sợ mà, đúng là ăn gan hùm.
Nhìn Giản Kiều lo lắng cho Hoắc Thẩm Dịch nhue vậy Tần Sung Bắc Kim có vẻ rất khó chịu.
Vừa hay Tần Bác Khâm nghe tin mà không rõ là ai ngất lại nghĩ là cô em gái cưng của mình có chuyện gì nên hấp tấp co dò lái xe về nhà.
"Tiểu Yến bị làm sao? Con bé bị...ơ, không bị thương mà? Xoay một vòng anh xem." Tần Bác Khâm nhìn qua nhìn lại một lượt Giản Kiều mà thấy cô không có một vết trầy xước nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn qua thấy cả nhà cũng khá đông đủ đấy, vừa hay còn gặp được anh cả.
Anh em lâu ngày không gặp cũng cần hàn huyên vài chuyện nên hai người kéo nhau rời đi.
………
Nhà chính Hoắc gia.
Không biết là lấy tin tức từ đâu mà Tư Kim Chung lại nắm rõ mọi thứ cửa Hoắc Thẩm Dịch ở Mĩ.
Ông liền cấp tốc đến nhà chính như này đây, báo cáo tình hình cho Hoắc Cảnh Hùng "Lão gia, thiếu gia ở Mĩ vừa xảy ra chuyện.
Hình như cậu ấy lại tái phát bệnh rồi lại còn nặng hơn trước nữa."
"Không phải bên cạnh nó có con nhỏ Giản Kiều kia sao?" Ông lão Hoắc nhíu đôi mày khó chịu nói.
Huhu, chuyện về Giản Kiều thì ông thật sự không biết có nên nói không? Dù gì thiếu gia cũng đã nghi ngờ ông là người của Hoắc Cảnh Hùng từ lâu nên mới không nói những thông tin cơ mật trước mặt ông nữa.
Hay là nói sự thật về thân thế của Giản Kiều cho lão gia biết để ông ấy tự giải quyết...thật khó nhằn. Tư Kim Chung thở dài, bắt đầu do dự khiến Hoắc Cảnh Hùng nghi ngờ.
Bộp!
"Ông có chuyện giấu ta? Ông cũng biết tính ta không thích nuôi người có ý đồ