Rồi việc chụp ảnh cứ hoãn đi hoạn lại đến tận ba ngày tiếp theo mới chụp được.
Giản Kiều mang thai nên bụng cũng lớn hơn rồi.
"Chị Gia Yến ơi, em thấy bộ này hợp với chị này.
Đi chụp đầm sen thì mặc mấy bộ rộng rãi sẽ dễ chịu với mày xanh lá nữa chắc đẹp mê li luôn á." Tần Ninh Ninh hớn hở chọn đồ cho Giản Kiều, có vẻ cô rất hồn nhiên, lạc quan suốt ngày chẳng có lấy một nổi buồn nào.
Khoảng tầm tuổi của cô em này Giản Kiều cũng rất muốn tràn đầy niềm vui như này.
Nhưng đời không công bằng đến vậy, cô vừa mất cả mẹ lẫn cuộc sống trước đây lại bị đối xử không khác nào người hầu, osin.
"Thế để chị mặc thử cho em xem có được không nhé." Giản Kiều nhẹ nhàng buông lời.
"Ok, chị mặc cái gì cũng đẹp cả thôi tin em đi." Tần Ninh Ninh cố gắng tâng bốc thật cao cho Giản Kiều nghe.
Nhìn người chị này rất hiếm khi trau chuốt vào người như bao người phụ nữ khác nên cô cảm thấy rất thương lại càng quý hơn cả chị ruột nữa ấy chứ.
Bên ngoài cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một chiếc thuyền tiện cho việc ra giữa hồ tạo hình đẹp.
Tần Ninh Ninh thay xong đồ cho mình thì nhanh chân chạy qua phòng của Giản Kiều.
"Chị...a...em ra hồ sen trước đây, chị nhanh lên nhé." Tần Ninh Ninh vừa mở cửa đã thấy cảnh không nên thấy, cô tình ý rời đi trước.
………
Quay về tầm ba mươi phút trước.
Sau khi Tần Ninh Ninh rời đi được ít phút thì Giản Kiều cũng thay xong chiếc váy rộng, nhìn cũng khá vừa mắt.
Cô vui vẻ đi ra mà chưa biết người phía sau tấm cửa là ai đã vội hỏi lời khuyên "Ninh Ninh, em thấy ổn chứ?"
Một bàn tay lớn ôm từ phía sau người Giản Kiều, rồi nhẹ nhàng dựa đầu lên vai.
Hơi thở ấm áp phả nhẹ quanh vùng cổ lên đến đôi tai đỏ ửng.
"Em đẹp lắm, thật muốn làm chuyện gì đó ngay bây giờ quá." Hoắc Thẩm Dịch nói.
Nhưng anh lại bị Giản Kiều từ chối thẳng thừng "Không được, em phải ra ngoài trước đây không lại để con bé Ninh Ninh phải chờ."
Xoa xoa bụng cô, không chịu dừng lại việc có ý muốn làm chuyện gì đó không nên giữa ban ngày.
"Thế thì tối em phải bù đấy." Người đàn ông nũng nịu hết cỡ rồi, anh thật sự không nhịn được nữa hay sao?
Giản Kiều quay người hôn lấy anh như muốn gửi lời tạm biệt vậy.
Cô biết nếu không có quà đáp lễ thì anh sẽ không chịu buông cô ra đâu.
Cố ép cô vào tường nhưng đối tay vẫn đặt phía sau lấy làm tấm bia đỡ khỏi cô phải dựa trên nền tường cứng đờ.
Hoắc Thẩm Dịch bắt đầu đưa đôi môi của mình chạm lấy bờ môi quyến rũ, nhỏ nhắn mà hồng hào tự nhiên kia.
Đang đá lưỡi qua lại thì bỗng dưng lại bị Tần Ninh Ninh làm cho mất hứng như khúc trên đó.
Giản Kiều đỏ ửng cả mặt nhanh chóng đẩy Hoắc Thẩm Dịch ra, cô lên tiếng "Anh đỡ em ra phía ngoài kia đi.
Hay là chúng ta cùng chụp đi, sau này có dịp cho hai đứa nhỏ xem bố nó đẹp đến nhường nào."
Ừ thì khen ngọt đấy, người đàn ông này thích lắm nhé.
Được vợ khen đẹp là một chuyện không đỗi bình thường mà.
"Hừ, cũng xem như em biết thức thời đấy.
Leo lên lưng của anh đi, anh