Giản Kiều về nhà nhưng vẫn không quên làm luận văn mà cô chủ nhiệm giao phó, dù gì cũng là một trong số những học sinh xuất sắc của trường nên cô không thể tránh khỏi tránh nhiệm về công việc này.
Lúc đầu là viết tay để chỉnh sửa rồi mới đánh máy gửi cho giáo viên kiểm tra.
Lục tìm máy tính trong cặp nhưng không thấy, Giản Kiều liền nghĩ lại một lượt.
" Mình quên máy tính ở kí túc rồi, giờ phải làm sao đây?" Giản Kiều luống cuống trong lo lắng.
Rồi cô chợt nhận ra là mình từng thấy trong phòng Hoắc Thẩm Dịch có một cái máy tính.
Nhưng mà để làm sao mà mượn hắn được lại là một cái gì đó rất khó.
Bẽn lẽn mà đi qua phòng của Hoắc Thẩm Dịch, cô cứ đứng trước cửa một lúc lâu mà không dám đi vào.
Cuối cùng cô lấy hết can đảm gõ cửa nhưng không thấy Hoắc Thẩm Dịch nói gì.
" Hoắc Thẩm Dịch, anh có ở bên trong không?" Không chờ được nữa cô nghiêm giọng hỏi.
Nhưng lạ là gõ cửa rồi hỏi mà hắn cũng chẳng trả lời, cô cứ nghĩ là hắn không ở trong phòng nên tính lén trộm máy tính một lúc rồi trả.
Nhưng vừa mở của thì lại thấy Hoắc Thẩm Dịch đang chú tâm bấm máy, bỗng hắn quay lại nhìn về hướng này.
" Cô vào đây làm gì?" Hoắc Thẩm Dịch nhìn cô với vẻ mặt chất vấn.
" Tôi muốn mượn nhờ anh cái máy tính thôi, tại lúc nãy ra về gấp quá nên máy tính của tôi để quên ở trường rồi." Giản Kiều bứt rứt nói.
Hoắc Thẩm Dịch lặng lẽ không nói gì mà đứng dậy tiến đến cạnh Giản Kiều khiến cô cứ lùi lại.
Còn chưa kịp phản ứng cô đã bị hắn bế đặt lên bàn làm việc.
" Cô nghĩ tôi có nên cho cô mượn không?" Dùng lời lẽ sắc bén có ẩn tí trêu chọc, Hoắc Thẩm Dịch ghé sát vào tai cô mà nói.
Hơi thở của anh thoảng qua đôi tai mềm mỏng kia khiến cô bất giác như rơi vào một khung cảnh khác.
Cái sức hút tà mị nhìn từ trên xuống, cùng chiếc kính cận nhẹ không đủ che đi đôi mắt thâm sâu kia.
Quả thật khi nhìn gần như vậy Hoắc Thẩm Dịch trông rất cuốn hút, có lẽ từ trước đến nay do cô không để ý.
Đến giờ mới chợt nhận ra người đàn ông trước mặt này còn đẹp trai hơn cả mấy ông thần tượng của mình nữa cơ.
Nhưng mà khoan đã, mình lại đang nghĩ cái gì vậy chứ rõ ràng là mình sang đây để mượn máy tính mà.
Giản Kiều à Hoắc Thẩm Dịch tuy đẹp nhưng không thuộc về mày đâu, đừng cố mà với tới khá cao đó. Giản Kiều đấu tranh tâm lý một lúc rồi bắt đầu xoay hướng ánh mắt.
Cô chợt nhìn thấy trên màn hình máy tính của Hoắc Thẩm Dịch có một màn virus đang xâm nhập nên không kiềm được mà đưa đôi bàn tay gõ gõ.
Thật điêu luyện, cô chăm chú mà ngó lơ luôn Hoắc Thẩm Dịch.
Chỉ sau năm phút cuối cùng cũng lấy lại toàn bộ dữ liệu đang bị xâm nhập.
Cô đã khiến Hoắc Thẩm Dịch mở mang được tầm mắt nên hắn cũng không làm khó cô nữa mà cứ thế cho cô mang chiếc máy tính về phòng làm luận văn.
Giản Kiều vừa rời đi được mấy bước thì hắn nhếch miệng nở một nụ cười nham hiểu " Cũng không phải dạng vừa, thú vị đấy!"
……………
Sáng sớm hôm sau, Giản Kiều rất vui vẻ mà