" Trương Miễu Miễu cậu khai thật đi, cậu với Bạch Kiến Sinh có quan hệ gì? Tốt nhất là đừng có giấu mình một chi tiết nào." Giản Kiều dùng đôi mắt thăm dò, giọng nói cũng trở nên lạnh ngắt.
Có lẽ là phải chúc mừng bạn học Giản Kiều đã thành công dọa sợ bạn học Trương Miễu Miễu.
Hai người cứ kể qua kể lại một lúc và Giản Kiều cũng xâu chuỗi hết toàn bộ sự việc mà đúc kết lại là đã có chuyện rất mờ ám xảy ra ở đây.
" Cậu không tin à, tớ nói thật đó từng câu từng chữ mà tớ nói hoàn toàn không sai một chút nào." Trương Miễu Miễu cố phủi phây sự nghi ngờ từ Giản Kiều.
Nhưng chắc gì Giản Kiều đã tin, cô suy nghĩ một lúc rồi nói một câu khiến Trương Miễu Miễu giật mình mà bịt miệng cô." Không lẽ hai người xảy ra chuyện đó rồi."
" Giản Kiều à, cậu nh ỏ tiếng thôi cậu nói thế này rồi mình còn đi học thế nào được.
Mình mà bị đuổi học là không những hai ông bà ở nhà mắng một trận mà hai ông anh của mình cũng giết mình luôn đấy." Cố cầu xin Giản Kiều nhỏ giọng lại một tí, mà Trương Miễu Miễu phải ôm lấy cô ấy giữa trường khiến các bạn học khác chú ý.
" Ok mình biết rồi, nhưng mà cái đó là thật à.
Giờ phải làm sao, cậu mau nghĩ cách đi chứ." Giản Kiều lo lắng nhìn Trương Miễu Miễu nói.
Nhìn trạng thái của Trương Miễu Miễu có vẻ như vẫn chưa thật sự nghĩ ra cách, mà còn quay lại hỏi Giản Kiều " Thế cậu với Hoắc Thẩm Dịch thì tính sao.
Cậu làm như thế nào thì mình cũng làm như thế ấy."
" Không giống nhau được, gia đình cậu khác gia đình mình khác.
Họ không quan tâm mình thế nào nhưng cậu mà như thế thì không ổn đâu, thật đấy." Nói đến đây Giản Kiều như nghẹn lại, đôi mắt có chút long lanh mà vẫn cố gượng cười.
Quả thật là Giản Kiều cũng đã suy nghĩ đến việc này khá nhiều lần rồi, cô cũng đã tìm cách là uống thuốc tránh thai.
Nhưng cách này khá nguy hiểm cô không thể nói cho Trương Miễu Miễu biết được.
" Chuyện này cứ kệ đi, Giản Kiều nhanh chân lên không lại muộn tiết của ông Tuấn là ông bắt đứng cửa đó." Trương Miễu Miễu chuyển chủ đề ngay vì nếu như kể tiếp nữa là Giản Kiều lại buồn lại nghĩ nhiều quá.
Tiết học có sáu mươi phút mà tự nhiên hôm nay nó lại như gấp đối thì giờ lên vậy.
Giản Kiều lại đễnh việc tiếp thu bài, cho đến giờ ra chơi cô mới hoàn hồn lại mà nghĩ cách ôn lại môn Toán lúc nãy.
" Hoắc Thiếu Khanh, cậu cho tôi mượn quyển ghi chép Toán của cậu được không? Lúc nãy tôi chưa kịp chép bài cuối á." Giản Kiều nhìn sang anh chàng bên cạnh muốn mượn quyển vở ghi chép.
Hoắc Thiếu Khanh không nói gì mà rút vở ghi chép từ ô bàn đưa cho Giản Kiều.
Cái cảnh này là phải kể về mấy ngày trước, Hoắc Thiếu Khanh vì mãi học mà vô ý dẫm lên chân của một đàn anh