Suy nghĩ xoay chuyển, nàng thường theo Lư Tài nhân đi thỉnh an, gần như đã từng gặp tất cả chủ tử trong cung, chủ tử có thể có nghi trượng ít nhất phải là tần trở lên, chủ tử nàng chưa từng gặp trong hậu cung này chỉ có một người.Vân Tự đoán được thân phận của người này, bèn cung kính hành lễ: “Nô tì thỉnh an Tĩnh phi nương nương.”Nghi trượng của người trước mặt nàng dừng lại, tấm rèn của nghi trượng được vén lên, lộ ra khuôn mặt của Tĩnh phi.
Nàng ta cụp mắt, nếu nhìn kỹ, khuôn mặt nàng ta có phần giống với Hoàng thượng.
Nàng ta để khăn tay lên môi, khẽ ho một tiếng: “Không ngờ trong cung này còn có người nhận ra bổn cung.”Vân Tự nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.Nói ra thì trong cung này, Tĩnh phi nương nương là một sự tồn tại đặc biệt.
Nàng ta là cháu gái của Thái hậu nương nương đương nhiệm, là nữ tử đầu tiên vào hậu cung sau khi Hoàng thượng đăng cơ mà không phải thông qua tuyển tú, lúc nàng ta tiến cung thì phân vị đã là phi Nhị phẩm.Phân vị của Tĩnh phi nương nương cao nhưng lại không phải vì được Hoàng thượng ân sủng, không chỉ vậy, thậm chí một năm Hoàng thượng đến cung của nàng ta cũng chẳng được mấy lần.Thỉnh an hằng ngày ở cung Khôn Ninh cũng chỉ có Tĩnh phi nương nương là có thể không đến, bởi vì ai ở hậu cung cũng biết, sức khỏe Tĩnh phi nương nương không tốt, nàng ta có thể tiến cung là do ân điển Thái hậu nương nương xin cho nàng ta.
Danh nghĩa hậu phi chỉ giống như một cái bỏ bọc, sống trong cung là để dưỡng sức khỏe mà thôi.
Ngoài lúc thỉnh thoảng đến cung Từ Ninh nói chuyện với Thái hậu nương nương ra, nàng ta gần như chưa từng lộ mặt trong cung.Thậm chí, cung Vĩnh Ninh của nàng ta là gần với cung Khôn Ninh nhất.Nhưng hậu cung chẳng ai dám vô lễ với nàng