Mặc dù Tĩnh phi là nương nương Nhị phẩm, nhưng trước giờ rất ít khi tự xưng là bổn cung.Nàng ta hỏi rất tự nhiên, như thể chỉ hỏi một câu đơn giản.
Nhưng Vân Tự căng thẳng đến mức trán sắp rịn một lớp mồ hôi.
Lư Tài nhân là chủ tử nàng đã chọn lựa kỹ càng, tất nhiên là nàng không muốn.Nhưng một nô tì như nàng, dựa vào đâu để từ chối chủ tử nương nương?Hồi lâu sau, Vân Tự cúi đầu: “Nô tì tạ Tĩnh phi nương nương yêu mến, chủ tử đối xử với nô tì rất tốt, nô tì vẫn muốn ở lại hầu hạ bên cạnh chủ tử.”Liễu Quế cau mày bất mãn: “Này, nương nương xem trọng ngươi, là phúc phần của ngươi, sao ngươi còn không biết điều!”Vân Tự cúi gằm đầu, mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Tĩnh phi nương nương im lặng hồi lâu, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại.Tĩnh phi nương nương cụp mắt nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng nàng ta lên tiếng: “Ngươi đã không muốn, tất nhiên ta sẽ không cưỡng ép.
Đứng lên đi, đừng để chậm trễ việc của ngươi.”Vân Tự nhanh chóng đứng lên, cảm kích nói: “Tạ ơn Tĩnh phi nương nương.”Tĩnh phi cười nhạt, không tiếp lời.Vân Tự nén nhịp tim đập loạn, nàng nhanh chóng xoay người rời đi.
Lúc thoát khỏi tầm mắt của Tĩnh phi, bước chân của nàng mới chậm lại.Vân Tự hít sâu một hơi, lưng nàng rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Bình tĩnh lại, trong đầu Vân Tự chỉ còn nghi ngờ và bất an.Tại sao Tĩnh phi nương nương lại muốn nàng đến cung Vĩnh Ninh hầu hạ?Vân Tự không biết, nhưng nàng không khỏi nơm nớp lo sợ.Lấy được bữa trưa quay về điện Hòa Nghi, Vân Tự vẫn còn thấy lo lắng, nàng cúi thấp đầu, không để ai phát hiện ra cảm xúc của nàng.Tiểu Dung Tử trộm nhìn nàng, khó mà giấu được vẻ lo lắng.Có lẽ tỷ tỷ không biết, một khi nàng có tâm sự thì nàng luôn nghĩ trăm phương nghìn kế che giấu cảm xúc.Trong cung Vĩnh Ninh.Tĩnh phi đang ngồi trước bàn trang điểm, từ tốn tháo hộ giáp.
Liễu Quế mang thuốc đến, đợi nương nương uống xong, vẻ mặt cô ả như muốn nói lại thôi.Tĩnh phi nhìn cô ả từ trong gương: “Muốn nói gì?”Liễu Quế không giấu được tâm sự: “Lúc đó tại sao nương nương lại muốn để cung nữ kia đến cung Vĩnh Ninh hầu hạ chứ?”Cô ả rất hiếm khi thấy nương nương muốn thứ gì đó, càng khỏi phải nói đến chuyện đích thân mở miệng xin một nô tì.
Hơn nữa, nô tì này còn là hạ nhân hầu trong cung khác, một khi nô tì đó đồng ý thật, há chẳng phải là cướp người của người