Hôm Trung thu, trong cung cũng treo đèn lồng, nghe nói buổi tối sẽ bắn pháo hoa bên hồ Chu Tước, Vân Tự cũng không khỏi chờ mong.Thỉnh an xong, Vân Tự vào trong điện: “Hôm nay ngự thiện phòng làm rất nhiều bánh ngọt và bánh trung thu, chủ tử có thích gì không?”Lư Tài nhân nghe vậy thì quay đầu, háo hức hỏi: “Năm nhân và ô mai.”Ô mai?Vân Tự ngạc nhiên, che miệng cười trộm: “Chủ tử thích ăn ô mai cỡ nào, sao ngay cả bánh trung thu cũng đòi nhân ô mai?”Lư Tài nhân trợn trắng mắt, bức bối nói: “Lâu lắm rồi trong điện này không xuất hiện bánh ô mai.”Nhắc đến chuyện này, tâm trạng Lư Tài nhân không tốt lắm.
Vân Tự im lặng, hình như từ hôm ở các lâu về, chủ tử không còn yêu cầu bánh ô mai nữa.Lẽ nào là Hoàng thượng không thích?Vân Tự không lơ là, thầm ghi nhớ điều này, sau đó mới lắc đầu: “Chưa chắc ngự thiện phòng có bánh trung thu nhân ô mai.”Lư Tài nhân sầm mặt, một lúc sau, nàng ta chán chường xua tay: “Thôi bỏ đi, vậy thì chỉ lấy năm nhân.”Tránh để ngự thiện phòng cảm thấy nàng ta khó hầu hạ.Không lâu sau, Vân Tự đã đến ngự thiện phòng lấy bánh trung thu về.
Lư Tài nhân chỉ ăn một miếng, phần còn lại đều ban cho cung nhân.
Vân Tự hơi khó hiểu, sau đó nghe tiếng thì thầm của Tụng Nhung thì mới biết chủ tử luôn thích ăn chua ngọt, ăn năm nhân cũng chỉ vì góp vui mà thôi.Vân Tự nhìn bánh ngọt trong tay, đầu mày khẽ cau lại.Lư Tài nhân chọn rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định hôm nay mặc chiếc váy gấm uyên ương màu xanh lục, khiến nàng ta càng thêm hồn nhiên, vẽ mày tô môi, trên má cũng điểm một chút sắc hồng, trông rất rạng rỡ và rung động lòng người.
Nàng ta xoay trước gương một vòng, sau đó dẫn Vân Tự ra ngoài.Tiệc Trung thu tổ chức ở điện Thái Hòa, điện Thái Hòa không thuộc hậu cung, họ phải vòng một đoạn đường rất xa.
Giữa đường, họ gặp một đội cấm quân tuần tra, người đứng đầu có dáng người cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn.Vân Tự thấy mắt Lư Tài nhân như sáng lên, nàng ta gọi: “Ca!”Vân