Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lão Phương đầu tiên lôi ra một cái túi lớn từ sau lưng, lúc này mới lên tiếng:
- Cô gia, đây là số tiền ngày nay chúng ta bán quả hồng và băng đường hồ lô, dựa theo thương lượng ngay từ đầu, chúng ta lấy một nửa, đây là nửa còn lại.
Không thể không nói, bọn Lão Phương là một đám vô cùng thành thật.
Tuy nói ngày bình thường vất vả bán mứt quả là bọn họ, nhưng băng đường hồ lô lại do Lý Dịch phát minh, bạc ban đầu cũng do hắn lấy ra, cho dù về sau gặp các loại vấn đề cũng đều nhờ hắn hỗ trợ giải quyết.
Không có Lý Dịch, thì không có bọn họ hôm nay.
Bọn họ đều hiểu việc này.
Cô gia hoàn toàn có thể không cần nhờ bọn họ đi làm những chuyện này, nhưng bởi vì quan hệ với tiểu thư nên quan tâm bọn họ hơn, tất cả mọi chuyện, bọn người Lão Phương đều ghi tạc trong lòng.
Ban đầu, thời điểm nghe được cô gia muốn phân cho bọn hắn một nửa lợi nhuận, bọn người Lão Phương đầu tiên chấn kinh, sau đó biến thành sợ hãi, bọn họ chỉ ra chút khí lực mà thôi, có tư cách gì cầm nhiều như vậy?
Bất quá, khi bọn họ kiên trì ý nghĩ chỉ cầm một thành lợi ích, cuối cùng vẫn bị Lý Dịch cự tuyệt.
Cả một đời Lão Phương đều không tưởng tượng nổi, để ấn tượng của Lý Dịch phát sinh thay đổi đối với hắn vẻn vẹn chỉ vì hai con gà rừng.
Có lẽ, tất cả mọi người bọn hắn nên cảm tạ... Hẳn là hai con gà rừng kia mới đúng.
Trong sân, Tiểu Hoàn và Liễu Như Ý nhìn thấy Lão Phương mở túi ra, bên trong đầy tiền, gương mặt xinh đẹp trở nên thất thần.
Các nàng biết, mấy người đại hán họ Phương những ngày nay đang chơi trò kiếm sinh ý nhờ băng đường hồ lô do Lý Dịch nghĩ kế, chỉ thoáng có chút hiếu kỳ nhưng cũng không có để trong lòng.
Lần trước Lão Phương cho Tiểu Hoàn một túi tiền nhỏ, nói là lợi nhuận bán băng đường hồ lô, ước chừng có mấy trăm đồng tiền, lúc ấy Tiểu Hoàn chỉ cảm thấy cô gia chỉ cho bọn người Phương đại thúc tìm được phương pháp kiếm tiền, về sau bọn họ sẽ không còn gian khổ nữa, trong lòng rất cao hứng.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này mới qua mấy ngày, bọn họ đã kiếm lời nhiều tiền như thế!
Nếu chỉ bán băng đường hồ lô làm bằng Sơn Tra như lúc trước tự nhiên không kiếm được nhiều tiền như thế.
Nhưng Tiểu Hoàn và Liễu Như Ý không biết, mấy người Lão Phương mấy ngày qua cũng không chỉ làm những chuyện này.
Đầu tiên nghe lời Lý Dịch, mua số lượng lớn Sơn Tra, cơ hồ vơ vét Sơn Tra cả Phủ Thành Khánh An không còn gì, mấy ngày sau lại lấy giá gấp mấy lần bán ra, hung ác kiếm một vố lớn.
Không chỉ như thế, ngay cả những quả Sơn Tra chưa hoàn toàn thành thục ở hậu sơn đều bị bọn họ hái hết, thừa dịp này bán ra ngoài.
Những đồng tiền trước mắt có hơn phân nửa đều là lợi nhuận từ việc bán Sơn Tra.
Trừ cái đó ra, bọn họ thừa dịp giá băng đường hồ lô làm bằng Sơn Tra giảm đến mức thấp nhất, đã không còn kiếm lời được nữa, quả quyết đẩy ra thị trường băng đường hồ lô bằng hoa quả mới, được rất nhiều người khen ngợi, trong lúc các lái buôn chưa kịp phản ứng, đã kiếm lời đầy bát.
Đây hết thảy, đương nhiên đều là chủ ý của Lý Dịch.
Mà đến bây giờ, tuy băng đường hồ lô kiểu mới cũng xuất hiện không ít người bắt chước làm theo, nhưng vì bọn họ sớm đánh ra nhãn hiệu băng đường hồ lô Liễu thị, chiếm ưu thế thiên nhiên, sinh ý vẫn vô cùng hot như cũ, hàng hóa mỗi ngày đều được tranh mua hết.
Đến bây giờ, mỗi ngày đều sẽ có doanh thu ngân tệ ổn định, môn sinh ý này có thể làm tiếp thời gian dài, thời gian của bọn họ chắc chắn ngày càng tốt.
Trước kia, mỗi ngày phần lớn thời gian đều phát sầu vì vấn đề nhét đầy bao tử, rốt cuộc không cần trở về nữa.
Có thịt có cá, thóc gạo đầy bồn, trong nhà cũng dần có chút tích súc, trong khoảng thời gian ngắn, sinh hoạt của bọn họ từ thấp nhất Liễu Diệp Trại lập tức bước vào mức độ khá giả, đừng nói những Tá Điền kia ở cùng mức độ như bọn họ trước đó, ngay cả Liễu thị trực hệ có cuộc sống hơi giàu có hơn hiện tại cũng xa xa không bằng được bọn họ.
Chuyện như thế trước kia ai có thể tưởng tượng?
Nguyên nhân chính vì như thế,
Trong lòng những người này tràn ngập cảm kích đối với Lý Dịch, nếu như không phải hắn, bọn họ hiện tại chắc vẫn còn nuôi ngựa cho người khác, còn trải qua thời gian ăn bữa nay lo bữa mai.
- Những thứ ta nhờ ngươi mua ở Phủ Thành đều đã mua hết chưa?
Khi bọn người Lão Phương đưa tới số tiền này,
Lý Dịch ngược lại không có khách khí, dù sao, đoạn thời gian tiếp theo mới thật sự là thời điểm cần dùng tiền gấp.
- Ngưu Hoàng, Bạc Hà, Kim Ngân, Hương Liệu, còn có rượu đều đã mua xong, chút nữa ta sẽ đưa tới cho cô gia.
Lão Phương gật đầu nói.
Tuy trong nội tâm còn rất hiếu kỳ, cô gia bao hắn mua những vật kia dùng để làm gì, bất quá bây giờ, trong lòng Lão Phương đã thật sự phục Lý Dịch sát đất.
Sự tình cần phải động não tử, cô gia làm, về phần ra sức, giao cho mình là được.
- Đúng rồi, còn có một chuyện.
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn bọn người Lão Phương, nói:
- Sinh ý băng đường hồ lô về sau giao cho nương tử các ngươi ở nhà làm là được, nếu có thân thích cũng có thể để bọn họ tham dự vào.
Lão Phương nghe vậy sững sờ, mở miệng hỏi:
- Vậy chúng ta làm gì?
Người khác cũng lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
- Yên tâm, sẽ không để cho các ngươi rảnh rỗi.
Lý Dịch cười cười nói.
Để mấy người Lão Phương đứng đầu đường bán mứt quả thật sự là đại tài tiểu dụng, vô cùng lãng phí nhân lực, sự tình Lý Dịch sau này muốn làm rất cần dùng đến bọn họ.
- Được rồi, ta trở về nói với bà nhà một tiếng.
Tuy Lý Dịch cũng không giải thích cụ thể, nhưng Lão Phương vẫn không chút do dự gật đầu.
Mấy người khác cũng không có bất kỳ dị nghị.
Loại tín nhiệm xuất phát từ nội tâm này để Liễu Như Ý đứng ở một bên nhìn mà âm thầm kinh hãi.
Quay đầu dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Dịch, hắn mới đến trại bao lâu, thế mà đã hoàn toàn tin phục đám gia hỏa này...
Không bao lâu, mấy người đại hán họ Phương rời khỏi.
Trên đường đi xuyên qua trại, ánh mắt rất nhiều người trực hệ Liễu thị nhìn bọn hắn có chút bất thiện.
Bởi vì sinh ý mứt quả của bọn họ, tất cả đều đã phá sản.
Bây giờ một xâu băng đường hồ lô thường chỉ có thể bán ra một đồng tiền, lợi nhuận kém rất xa trước đó, mà cho dù bán được một đồng, một ngày cũng bán không được bao nhiêu.
Phủ Thành Khánh An hiện tại, gương mặt của mấy người Lão Phương là đại diện cho mứt quả chính phẩm duy nhất, cũng chỉ có băng đường hồ lô Liễu thị vẫn trước sau như một được người hoan nghênh.
Đương nhiên, so với người khác, băng đường hồ lô của bọn họ có hoa văn nhiều hơn, mùi vị càng ngon hơn, đây cũng là nguyên nhân để băng đường hồ lô Liễu thị luôn luôn đắc khách.
Mà "Băng đường hồ lô Liễu thị "dĩ nhiên không phải tùy nhà họ Liễu nào cũng có thể đánh ra chiêu bài, mặc dù bọn họ cũng muốn bắt chước, nhưng làm ra khẩu vị lại chênh lệch với người ta rất xa.
Đến giờ phút này, toàn bộ mọi người đã hiểu, băng đường hồ lô nhìn như đơn giản, nhưng bên trong sợ rằng có một ít bí pháp độc môn mà bọn họ không biết.
Nếu bọn họ muốn phát tài nhờ vào băng đường hồ lô, trừ phi đạt được bí phương của đám Lão Phương, nhưng trực hệ và dòng chính từ trước đến nay không hợp nhau, đối phương đương nhiên không có khả năng nói không công bí phương cho bọn hắn.
Mắt thấy đám người trước kia mình không thèm nhìn đang dần có cuộc sống mà mình hâm mộ, trong lòng rất nhiều tộc nhân Liễu thị bắt đầu hối hận.
Nếu bọn họ trước đó chẳng nhằm vào tỷ muội Liễu Như Nghi, như thế nào lại xuất hiện tình huống hôm nay?
Lúc trước chỉ chạm đến một việc có lợi cực cực nhỏ thì đã khó xử tỷ muội Liễu thị khắp nơi, bây giờ mất đi cơ hội phát tài khó được này, nó có tư vị gì thì cũng chỉ Liễu thị tộc nhân mới có thể hiểu.
Lúc này, trong đầu lần nữa nhớ đến vị thư sinh lúc trước bọn họ cực độ xem thường kia mà không khỏi có chút hối hận.