Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Cô gia, người xem một chút xem có thiếu thứ gì hay không?
Lão Phương khiêng một cái túi lớn từ bên ngoài đi vào, lấy ra đồ vật bên trong đặt trước mặt Lý Dịch.
Ngưu Hoàng, Bạc Hà, Kim Ngân, Hương Liệu và mấy hũ rượu lớn Lão Phương mua từ bên trong Phủ Thành... Nhìn thấy một đống đồ vật như rừng trước mắt, Lý Dịch đếm, sau đó gật đầu, Lão Phương làm việc đáng tin mười phần, đồ nhờ hắn mua, một thứ đều không thiếu.
Khí trời vào thu càng dày, trời vừa tối, muỗi bắt đầu hung hăng ngang ngược.
Đối với thể chất đặc thù của cỗ thân thể hiện tại, mỗi một buổi tối đều là thời điểm Lý Dịch chịu dày vò nhất.
Bây giờ sinh ý băng đường hồ lô đã đi vào quỹ đạo, mấy người Lão Phương đã có thể tự giải quyết, không cần Lý Dịch quan tâm thêm.
- Cô gia, chưa tới ngày tết mà mua chi nhiều rượu vậy?
Ánh mắt Lão Phương chằm chằm không dời vào mấy bình rượu trên mặt đất, không tự chủ được mà nuốt từng ngụm nước bọt nhìn Lý Dịch hỏi.
Trước kia, lúc trong nhà không có tiền, trong một năm chỉ có mấy lần tiết kiệm được mấy đồng mua một chén rượu trong quán rượu dưới chân núi nhâm nhi cho đỡ thèm, tư vị kia đủ đã thèm vài ngày.
Tuy mấy ngày qua không lo ăn mặc, thậm chí còn để dư, nhưng Lão Phương nghèo đến phát sợ, sinh hoạt vẫn hết sức tiết kiệm, đồng tiền kiếm lời quá dễ dàng nhưng hắn cũng không dám tiêu xài, tự nhiên không thể xa xỉ đến ngày nào cũng rượu thịt.
- Ai nói không có lễ tết?
Lý Dịch nhíu nhíu mi, quay đầu nói với Lão Phương:
- Qua mấy ngày nữa không phải đến Trung Thu à, mấy ngày qua vì sinh ý băng đường hồ lô mà tất cả mọi người đã vất vả, đến lúc đó hảo hảo khao mọi người một chầu.
Lão Phương nghe vậy, hai mắt bỗng nhiên sáng lên:
- Tất cả đều để dành đến tết Trung Thu uống?
- Không phải.
Lý Dịch rất thẳng thắn nói.
Hắn dùng số rượu này để làm nước khu muỗi, không thể để Lão Phương chà đạp.
Biểu hiện trên mặt Lão phương trì trệ, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Không thèm để ý ánh mắt Lão Phương đang u oán nhìn mình, Lý Dịch nói tiếp:
- Đi tìm một cái nồi sắt, lại chặt dùm vài cây trúc, lập tức bắt đầu làm việc.
Lý Dịch ban đầu nghĩ sau này mới làm rượu nguyên chất, trước tiên làm ra xà phòng cái đã, nhưng kế hoạch đuổi kịp hiện tức, hắn không thể không thay đổi ý định.
Bởi vì muốn làm ra nước khu muỗi, không thể thiếu rượu nồng độ cao.
Hiệu suất làm việc của Lão Phương rất nhanh, nồi sắt rất nhanh đã được đưa tới, được Lý Dịch chỉ đạo, bận rộn nửa ngày chuẩn bị hoàn tất dụng cụ chưng cất.
Chưng cất rượu dĩ nhiên không phải đổ rượu vào cái nồi làm nóng đơn giản như vậy, nhiệt độ quá cao, rượu và nước sẽ bốc hơi, sau khi kết lại vẫn cho ra rượu nồng độ thấp như cũ, hiệu quả không được.
Số trang bị chưng cất thô sơ này là trước làm nóng rượu, rượu sôi sẽ bay hơi, hơi rượu ngưng kết thêm một lần nữa tiến vào ống trúc đặt sẵn, chảy ra chính là rượu thuần.
Lý Dịch rất dễ dàng tìm thấy hướng dẫn trang bị và nguyên lý chưng cất trong sách, nhưng bình thuỷ tinh ống thủy tinh loại thiết bị này trước mắt không thể làm ra, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lui lại một bước, trước mắt dùng những đồ vật đơn sơ thay thế, tuy hiệu quả khẳng định sẽ kém hơn không ít, nhưng chỉ cần có thể đạt đến nồng độ tại 75% trở lên thì cũng đã đủ.
Tất cả công tác chuẩn bị đều được hoàn thành, Lý Dịch nhóm lửa dưới nồi, sau đó là chờ đợi.
Lão Phương gãi gãi đầu, một hồi nhìn Lý Dịch, một hồi nhìn mấy đồ vật bát quái cô gia bảo hắn chuẩn bị, trong đầu một mảng mơ hồ.
Theo từng giọt rượu chảy ra từ trong ống trúc, dần dần, trong phòng bếp bắt đầu tràn ngập mùi rượu...
"Ực."
Lão Phương nuốt từng ngụm từng ngụm nước miếng.
Lý Dịch quay đầu liếc hắn một cái, Lão Phương lập tức quệt mồm, ánh mắt rởi khỏi chén rượu dưới
ống trúc.
Giả bộ như không có chuyện gì.
Chờ đến khi tốc độ dịch rượu chảy ra trong ống trúc trở nên cực kỳ chậm chạp, Lý Dịch biết rượu trong nồi đã được chưng cất không sai biệt lắm, lấy một chiếc đũa chấm vào trong chén, sau đó bỏ vào miệng nếm thử, hơi nhíu mày.
Tuy qua chưng cất một lần, số độ của rượu đã cao hơn ban đầu rất nhiều, nhưng vẫn không đạt được kết quả hắn yêu cầu.
- Xem ra, trang bị chưng cất quá đơn sơ, về sau nếu muốn sản sinh đại quy mô, nâng cao hiệu suất, nhất định phải cải tiến trang bị chưng cất.
Lý Dịch thì thào một câu, đồ rượu đã chưng cất một lần vào một bình không, thay đổi mới mẻ rượu mới, tiến hành chưng cất lần thứ hai.
Lão Phương ngửi được mùi thơm truyền trong không khí, cổ họng không ngừng run run, hận không thể ôm cái bình bên cạnh uống cho thống khoái, nhưng nghĩ đến cô gia khẳng định có chỗ dùng, cố gắng áp chế ý nghĩ.
Nồng độ rượu chưng cất một lần còn thiếu rất nhiều, trang bị đơn sơ thì bù vào số lần chưng cất, Lý Dịch chưng cất lại rượu, mỗi một lần chưng cất xong, nồng độ cồn trong rượu đều sẽ cao hơn một chút.
Trên sách nói, dùng phương pháp chưng cất này chưng cất rượu, tối đa chỉ đạt được rượu 95% nồng độ cồn, Lý Dịch dùng trang bị thô sơ đương nhiên không thể đạt được nồng độ cao như vậy, nhưng khoảng 80% cũng đã đủ để hắn sử dụng.
Chưng cất như thế lặp đi lặp lại mấy cái, Lý Dịch phát hiện khi nồng độ cồn đã không còn đề cao quá lớn, lúc này mới thôi.
"Rầm..."
Lão Phương bên cạnh thì lại nuốt từng ngụm nước bọt.
Liếc Lão Phương một cái, Lý Dịch thật sự nhìn không được, phân ra một chén nhỏ rượu thuần đã chưng cất đưa cho hắn, nói:
- Đây, bớt thèm dùm, nếm thử rượu này xem thế nào?
Lão Phương nghe vậy, trong mắt toả hào quang rực rỡ, sau khi tiếp nhận bát rượu, không kịp chờ đợi uống một hơi cạn sạch.
Lý Dịch trơ mắt nhìn khuôn mặt Lão Phương từ đến biến thành đỏ, cả người phát ra một tiếng rên rỉ dễ chịu, biểu hiện trên mặt cực độ thỏa mãn, cao giọng nói một câu:
- Rượu ngon!
Bịch!
Nói xong hai chữ, thân thể Lão Phương lay động mấy lần, té xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
"Ây..."
Nhìn thằng cha này nằm trên mặt đất ngáy o o, Lý Dịch không khỏi có chút khinh bỉ.
Nhìn gia hỏa này to con như gấu, nguyên lai cũng là công tử bột, một ngụm đã chịu không nổi, cũng không mạnh hơn mình bao nhiêu!
Để bát rượu thuần ghé vào chóp mũi ngửi, một cỗ mùi vị cay độc bay thẳng vào trong phổi, chỉ trong nháy mắt, Lý Dịch cũng cảm giác đầu bắt đầu có chút choáng...
Vội vàng chuyển bát rượu, lúc này, hắn mới ý thức được, rượu trước mắt thế nhưng có nồng độ ít nhất 75% trở lên nghe... Thế giới lúc trước, rượu có nồng độ cao hơn sáu mươi độ đã bị cấm bán trong nước.
Cúi đầu nhìn Lão Phương đang nằm trên mặt đất, khóe miệng Lý Dịch không khỏi giật nhẹ.
- Già cái đầu rồi còn không nhịn được dụ hoặc, đáng đời!