Bàng Anh mười một tuổi tung hoành ngang dọc.
Thập cửu môn phái võ lâm đều ứng chiến qua, giang hồ ẩn sĩ, chân nhân cao thủ đều ứng chiến qua. Có thắng có thua. Nhưng điều đáng nhắc giang hồ danh tiếng anh hùng xuất thiếu niên, bảng võ lâm cao thủ xếp thứ ba: người đời gọi Tắc Tử. Gọi là Tắc Tử vì người này đột ngột đến đột ngột đi, trừ những đại cao thủ mai danh ẩn tích và xác chết giao chiến, cũng chưa có ai thực gặp qua.
Bàng Anh cũng không phải kiểu cách mờ ám không để tung tích, chẳng qua Bàng Anh đích không có thời gian lưu lại. Bàng Anh cùng Bàng Giải đến khiêu chiến, đánh xong liền rời. Một lời cũng không để lại.
Đối với Bàng Anh, Bàng Giải người cha này y cố kỵ, là một dòng máu chảy bên trong lại không thấy gắn kết thân tình. Bàng Anh nhớ rõ ngày Bàng Giải nói mình rời khỏi:"Ngươi đi hoặc nàng đi". Bàng Anh chọn mình rời.
Bàng Anh nhớ rõ nét mặt đau lòng của Tiêu Dao Du nhìn mình lần cuối rời đi, bàn tay bé xíu níu lấy góc áo y, ngấn nước cố giữ trên hốc mắt không để tuôn trào, nàng thỏ thẻ, giọng nhạt đi vì xúc động:"Ca ca ơi, đừng đi...". Bàng Anh chỉ có thể gượng cười, để lại Tiêu Dao Du cùng một lời hẹn ước không thể nào thực hiện được.
Những năm tháng đầu tiên rời khỏi U Địa, Bàng Anh đều ở bên Bàng Giải luyện võ công, theo thời gian hoàn thành sẽ ra ngoài ứng chiến thực tế, đối với võ lâm cao thủ lần lược khiêu chiến, mắt xem bọn họ chính là bao cát chính cống mà đánh đấm. Khi bị thương nặng Bàng Anh sẽ theo Bàng Giải đến quân doanh ẩn dưỡng hoặc tiến ra chiến trường tham chiến.
Bàng Anh từng nhắc qua nhiều lần hỏi Bàng Giải Tiêu Dao Du tình hình, Bàng Giải chỉ để lại một ánh mắt vô xúc cảm nàng ổn rồi bỏ đi. Điều này để lại Bàng Anh uẩn khúc trong lòng, uẩn khúc này càng lúc càng nặng, nặng đến nổi, khi luyện đến thất tầng Thần môn đoạn tuyệt thất tình lục dục, Bàng Anh vẫn cảm giác được sợi dây xúc cảm mong manh ở trong lòng, nó ăn sâu vào xương tủy Bàng Anh, cho dù có đột ngột một ngày y vì nó mà tẩu hỏa nhập ma, Bàng Anh vẫn kiên ép mình phải nhớ: Y có một đứa em gái.
Tiêu Dao Du, đứa nhỏ này là cùng xương máu với y, là người y thề yêu thương, bảo vệ trọn đời. Bàng Anh nhớ và giữ mãi đều này trong lòng, đời đời kiếp kiếp không quên.
Gia Long năm thứ hai mươi sáu, Bắc Tiềng mang năm mươi vạn quân đến đánh chiếm một phần cao nguyên Tây Nam Cỗ Mãn, lợi dụng địa hình bằng phẳng mang mười vạn Hượng kỵ binh mạnh nhất bốn vùng thuận thế tiến đánh Đông Bắc Nam quốc. Bàng Giải thời điểm chia mười vạn bộ binh đến viện trợ Đông Bắc, biên giới Bắc Tây Bắc mất Bàng Giải chính là như rắn không đầu, Bắc Tiềng ngữa đầu cười ha hả đem sáu mươi vạn quân cùng lúc đánh chiếm, hai phía liên công vô cùng ác liệt, ép Nam quốc đến không còn đường lui.
Cổ tướng Lật Thế Quách Thành chính là Cổ tướng mạnh nhất của Bắc Tiềng, võ công, mưu lược thuộc hàng bậc nhất. Lật Thế Quách Thành là một kẻ hung mãn, giết người man rợ, hành hạ kẻ thù một cách tàn nhẫn, đau đớn, dã man. Những nước bị Bắc Tiềng đánh chiếm đều không có kết quả tốt đẹp.
Cuối thu, thời gian thuận lợi Bắc Tiềng tiến đánh Nam quốc, Lật Thế Quách Thành chia hai đội quân đánh chiếm ác liệt biên giới phía Bắc, quân Bắc doanh không trụ nổi ba ngày đều chết hơn bốn vạn, Bàng Anh dưới trướng tướng quân Thủ Thế Anh và quân sư Bạt Hại, theo chỉ huy của hai người vừa đánh vừa lui trấn thủ Bắc doanh được nửa tháng. Quân Bắc doanh lui về thành Cử Trương trấn thủ, Lật Thế Quách Thành hạ độc đầu nguồn, đem mai phục đốt kho lương, đồng thời đem lời nhục mạ kích tướng ép Thủ Thế Anh trực diện đối đầu. Tuần thứ ba, Thủ Thế Anh chết, lòng quân suy giảm nặng, lương thực không đủ, thành Cử Trương bị dồn vào đường cùng. Bàng Anh đến tìm Bạt Hại, nó rõ của mình thân phận, mở lời cùng Bạt Hại để Bàng Anh cùng hai mươi vạn quân ra đối chiến Lật Thế Quách Thành. Bạt Hại chưa từng nghĩ rằng đây là lựa chọn tốt, nhưng thời điểm Tiêu quân đến viện trợ từ kinh thành nhanh nhất phải mất một tháng hành quân, đến lúc đó chỉ sợ đừng nói Cử Trương, cả hai châu cận kề đều không có khả năng giữ nổi, Bạt Hại nhấm mắt đóng mộc xuống liều một phen.
Lật Thế Quách Thành không ngờ Nam quốc đem ngược binh khiêu chiến mình, y ngửa đầu cười to nhìn Bạt Hại trên lưng ngựa khiêu khích. Chuyện thừa. Chỉ bằng hai mươi vạn quân của ngươi, Lật Thế Quách Thành hô sát, hai bên liền đẫm máu. Bàng Anh theo hỗ trợ Bạt Hại tính toán ám sát Lật Thế Quách Thành, trách Lật Thế Quách Thành quá khinh thường địch, Bàng Anh một người giết chết năm gia tướng Bắc Tiềng, hướng Lật Thế Quách Thành trực chiến.
Thần môn là bộ võ công quyền cước, sát thương chính là do khí công đả bộ, Lật Thế Quách Thành cũng là một người dùng khí công, chỉ so thâm niên hai người Bàng Anh vốn không phải đối thủ. Qua một trận sóng to, Bàng Anh chịu một chưởng của Lật Thế Quách Thành thu nhỏ cự li dùng tất cả nội công đẩy Thiết Diệp sát thương cắt đứt gân cốt Lật Thế Quách Thành. Cũng vì một chưởng này của Lật Thế Quách Thành, Bàng Anh kinh mạch đảo loạn, tẩu hỏa nhập ma. Sau khi Bàng Giải trở về vớt nửa cái mạng Bàng Anh từ Hoàng Hà sa, Bàng Anh tỉnh dậy đầu óc liền trở nên điên loạn, tâm tư giống như ấu nhi bốn tuổi, vô màn thế sự.
Lật Thế Quách Thành bị thương nặng sống chết không rõ, Bắc Tiềng lui binh về nhiều ngày không có động thái lớn, chỉ đem vài chục vạn binh khiêu chiến hâm dọa. Một tháng sau, Bàng Giải tiêu diệt toàn bộ Hượng kỵ binh trở về Bắc doanh. Tiêu quân cũng đến, dưới sự chỉ huy của