Chương 39: Tương quan lam
Xuân Diệu gương mặt nhợt nhạt đứng trước cửa ngóng trông.
Từ chỗ nàng cùng Tiêu Dao Du tính ra cũng không phải có liên hệ gì đặc biệt, chỉ là bèo nước gặp nhau kết một cái duyên. Tiêu Dao Du hết lần này đến lần khác mạo phạm nàng, Xuân Diệu kỳ lạ bản thân nàng đến nay không một chút khó chịu, mà hiện tại, từ chỗ tin tức Tiêu Dao Du sống chết không rõ lòng nàng liền vô cùng lo lắng. Càng trưởng thành tâm càng lúc càng bình, cũng đã bao lâu rồi cái cảm xúc này nàng không còn nhớ mình có nữa. Cơn mệt mỏi thấm nhuần vào cơ thể nàng, Xuân Diệu nhìn theo ánh chiều tà hai mắt dần dần nhắm lại...
Cảm giác mơ màng có người khoác chăn lên người, Xuân Diệu cũng không mở mắt ra nàng theo thói quen mở miệng hỏi:"Oanh nhi, là khi nào rồi?"
Người kia vì câu hỏi của Xuân Diệu liền có chút bối rối:"Cô nương, ta không phải Oanh nhi"
Xuân Diệu choàng tỉnh, nét mặt cảnh giác nhìn nam tử trước mặt.
"Ngươi là ai?"
Người kia liền có chút thất vọng, vẻ mặt buồn bã trầm mặt.
"A, Trục Hoành! Con đến rồi à!" Người nói là Phương Dịch, y cùng Dịch Tần đã trở lại.
"Phương thúc, Dịch a di!" Nam tử nhìn hai người lễ phép chào.
"Thế nào, lại đến nhìn tiểu cô nương sao? Ha ha, Phương thúc nói ngươi biết tiểu cô nương mở mắt ra thật đúng xinh xắn, đôi mắt cũng rất đặc biệt nga, một màu xanh biếc như lá, ha ha" Phương Dịch nhìn nam tử đứng một bên mặt càng lúc càng đỏ không nhịn được cười lớn.
Khác với Phương Dịch, Dịch Tần là người tinh ý, trước mắt đều nhìn ra Xuân Diệu ánh mắt lo lắng trông chờ, Dịch Tần khoác hòm thuốc ra mệt mỏi bước đi:"Vào nhà trước, chuyện gì nói sau"
Bốn người cùng vào trong nhà, Dịch Tần xếp một ấm trà để trên bàn, cả bốn người ngồi cùng nói chuyện.
"Hài tử, tiểu hài tử kia là gì của ngươi?" Người hỏi là Phương Dịch.
Xuân Diệu có điểm giật mình, lo ngại ánh mắt đầy trông chờ của Phương Dịch nhìn nàng.
"Y là gia nhân của ta"
Phương Dịch nghe xong câu trả lời liền ngã người cười khanh khách vỗ vỗ lưng nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh lớn tiếng nói:"Ha hả, chỉ là gia nhân thôi, Trục Hoành ngươi vẫn còn cơ hội theo đuổi được, cố gắng lên, ha ha"
Dịch Tần một bên đang uống trà vừa nghe lời này cũng không khỏi nghẹn một cái sặc nước, nàng ngước nhìn sang nam tử gọi Trục Hoành mặt đã đỏ như tấm liễm điểm y ngồi đối diện Xuân Diệu đều xấu hổ đến độ không ngẩng đầu lên được. Lại quay sang Xuân Diệu, ngược lại tiểu cô nương này thoáng chút có vẻ ngạc nhiên cũng không cho ra cái phản ứng gì đặc sắc. Không khí có chút bí bức, Dịch Tần một cái mở miệng giải vây:
"Đứa nhỏ này gọi Trục Hoành, ngày đó là hắn phát hiện ra cô nương ở trong rừng sau đó tìm ta tới giúp, lúc trị thương cho cô nương cũng đều là một tay hắn bên cạnh"
Xuân Diệu thật không nghĩ đến đều này, từ khi tỉnh lại nàng luôn cho rằng Dịch Tần là người cứu mình, nhìn đến vị nam tử kia luôn đỏ mặt nhìn mình, Xuân Diệu cũng không biết nên tỏ thái độ làm sao.
"Đa tạ Trục đại ca cứu giúp!" Xuân Diệu đứng dậy đối vị nam tử một cái lễ, vị kia cũng không hiểu đối với việc này ý nghĩa, chỉ kinh ngạc nhìn Xuân Diệu hành động không đối đáp gì.
Phương Dịch lại ha ha nói:"Ân cứu mạng lấy thân báo đáp là được, hài tử ngươi không cần hành lễ rườm rà thế đâu, ha hả"
Nghe xong câu này đích xác Dịch Tần không nhịn được