Chương 40: Độc cốc (1)
Nhị tuần trôi qua.
Xuân Diệu trên con đường đi lại cũng đã quen mắt người nhìn, nàng đối nam hài tử nơi đây đặc biệt thu hút. Vừa đi một đoạn không xa, đã có hơn 5, 6 hài tử đến bắt chuyện cùng nàng.
"A Diệu, ngươi đến chỗ Nhiên di sao?"
Xuân Diệu chỉ gật đầu nhẹ, cười đáp nam tử bên cạnh. Người này cũng đã không còn xa lạ gì, chính là nam tử gọi Trục Hoành. Cũng từ chỗ Trục Hoành, Xuân Diệu biết nhiều điều tỏa. Tỷ như nơi đây gọi Độc cốc, một đoạn thung lũng nằm sâu trong rừng Phỉ Uyên giữa dãi núi Tân Nhạn tức núi Doãn Kiên của Nam quốc. Độc cốc bao quanh là núi, giữa núi có rừng, vị nơi này đọng một cái đầm, phía tây giáp núi Biển Bức, phía đông giáp núi Nhãn Trùng, hai núi giao nhau ôm trùm cả cốc tạo thành cái con thoi, điểm ra ngoài cũng chỉ theo một cái mạch suối lớn vô cùng trắc trở.
Trục Hoành lén nhìn qua Xuân Diệu, từ chỗ của hắn nửa gương mặt bên trái Xuân Diệp hoàn mỹ không góc chết. Nàng có bờ mi rất dày, chỗ hàng mi đọng một chút sương, mấy giọt sương theo đó mà rơi xuống, Trục Hoành chăm chú nhìn đến quên mất bản thân là đang nhìn lén, đôi con ngươi xanh biếc từ từ xoay lại nhìn y.
"A Trục, trên mặt ta có gì sao?"
Xuân Diệu mang thêm một nửa gương mặt quỷ lệ quay sang nhìn Trục Hoành.
"Không, không có việc gì!" Trục Hoành hoảng hồn.
Trong lòng Trục Hoành thầm nghĩ nếu không có vết bỏng kia trên mặt nàng thì tốt biết mấy. Y mơ màn nhớ lại gương mặt tuyệt mỹ một lần nhìn liền tâm si kia mặt không khỏi động nóng lên, bụng có chút chọt dạ lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác.
Nhìn đoạn đường quen thuộc, trước mắt đã hiện bảng đá ghi Lưỡng tương vi, Trục Hoành đứng lại nói với Xuân Diệu:
"A Diệu, ta chỉ có thể đi tới đây thôi, ngươi cứ theo đường mòn này tới chỗ Nhiên di, nhớ có nghe cái gì, thấy cái gì cũng đừng đi ra khỏi đường mòn nhớ chưa."
Mấy lời này cũng không phải lần đầu Xuân Diệu nghe khuyên cáo. Phương Dịch cùng Dịch Tần cũng từng nói nàng qua một lần, ở trong Độc cốc tuy bài xích ngoại tộc nhưng đều có thể tự do đi lại. Chỉ chỗ nơi có bảng Lưỡng tương vi từ phía sau đều cảnh cáo người không tự tiện đi vào, nhưng đằng sau đó nguyên nhân vì sao nàng vẫn chưa có cơ hội hỏi rõ.
Xuân Diệu gật đầu đáp Trục Hoành, nàng mỉm cười:"Cảm ơn ngươi, A Trục"
Trục Hoành nghe xong mặt liền đỏ lên, cả người lúng túng không biết phải làm sao.
"Không, không có việc gì, ngươi nếu có về sớm ta ở đây đợi ngươi"
"Ta đến nhìn qua người kia sẽ theo Dịch tiền bối cùng trở về"
"Vậy ta về trước, ngươi có việc gì Dịch di bận rộn có thể đến tìm ta, ta sẽ giúp ngươi"
Xuân Diệu lại mỉm cười:"Cảm ơn ngươi"
Hai người từ điểm bảng đá chia thành hai hướng rời khỏi. Xuân Diệu đi thêm nửa dặn nhan liền đến chỗ căn nhà sàn trên đầm của Nhiên Tử, cách trăm bước đã nghe mùi dược xộc gai mũi. Xuân Diệu mấy lần tiếp xúc biết người gọi Nhiên Tử này rất không chào đón hai kẻ lạ mặt các nàng, nếu không phải có Dịch Tần, không nhắc Tiêu Dao Du có bạch xà bảo vệ, chỉ sợ Xuân Diệu còn chưa bước đến bậc thềm nhà đã bị thả độc trùng cắn chết.
Xuân Diệu vén màn lên bước vào trong phòng thuốc:"Dịch tiền bối, ta mang dược liệu đến"
Cả phòng thuốc tĩnh lặng, chỉ nghe mùi thảo dược mới được nghiền giã.
Bạch xà nằm cuốn quanh giường, trên giường một thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt, hai hàng chân mày liên tục chau lại, hai bên trán cùng thái dương đã lấm tấm mồ hôi.
Xuân Diệu cũng không ngại con bạch xà to lớn quấn quanh giường đang ngủ say kia, nàng tiến lại gần giặt chiếc khăn trắng đã nhiễm chút huyết đỏ đi lau mồ hôi trên trán thiếu niên. Xuân Diệu cuối đầu nhìn Tiêu Dao Du có chút thất thần. Nàng vốn thương tích đã khỏi hơn 5 phần vẫn chọn không rời khỏi nơi này chính là trong lòng khúc mắc muốn nhìn nam tử nằm trên giường mở mắt tỉnh lại.
Tu Diêu Dao, Tu Diêu Dao, Tu gia? Ngươi đến cùng vì sao phải nam cải nữ trang đi bôn ba biên cảnh loạn lạc như thế? Thật chỉ tìm gia phụ? Nàng chợt nhớ bản thân cũng chưa từng hỏi qua danh tính người kia gia phụ Tu Diêu Dao, nếu từng hỏi qua, nàng cũng không phải ở nơi này khúc mắc.
Lại cúi đầu nhìn thân thể Tiêu Dao Du, ngoài vết thương do đại xà gây ra kia, hắn là đại phu như thế nào lại nửa người đều phủ đầy vết sẹo, tất cả là do vũ khí sắc bén gây ra: có vết do đao lớn, lại có vết do cung tên, ám tiễn, roi vọt xé thịt, nhưng nhiều nhất có lẽ là vết kiếm, những vết mảnh dẻ như đường chỉ nhưng nhìn kết sẹo để lại liền dễ dàng nhận ra vết cắt đều rất sâu, dấu vết này không phải loại kiếm thông thường có thể gây ra được. Những vết cắt này chi chít trên da thịt hắn, cả lỗ hổng nằm trên bụng Tiêu Dao Du Xuân Diệu nhìn qua cũng không kinh hãi như khi nhìn thấy những vết cắt này. Chỉ là một đại phu, hắn có thể đơn giản mang những vết sẹo này sao?
Mấy ngày ngẩn người nhìn Tiêu Dao Du, Xuân Diệu chợt không nhìn ra ngàn câu hỏi trong lòng cứ như nước lũ mà đến. Từ khi nào nàng lại quan tâm một người như vậy? Là vì hắn cứu nàng sao? Nhưng tình cảnh khi đó cũng không phải giống hắn cứu nàng, đối nàng bản thân suy nhược, cơ thể cũng có thể tự thoát ra ngoài, nàng từ nhỏ đã theo sư phụ học võ ngao du bốn bể, tuy nhìn cái thân thể trong có vẻ hư nhược nhưng tuyệt đứng trước mặt đích võ tướng uy mãnh chưa chắc đã đánh thắng nàng.
Xuân Diệu