Qua ngày đó, Tiêu Dao Du đều rất thành thật đeo bám Y Đằng, cả hai người như trước đây vui vẻ bên nhau, chỉ có chút thay đổi, Tiêu Dao Du đi hái thuốc đều mang Y Đằng đi cùng rồi nói loạn thất bát tao, Y Đằng có cái hiểu cái không nhìn đứa nhỏ buồn cười ha hả.
Lại thêm một cái đông qua, Tiêu Dao Du trong lòng có tâm sự: Bàng Anh cùng Bàng Giải hai năm chưa trở về. Tiêu Dao Du trong lòng rất lo lắng Bàng Anh có chuyện, buổi tối khi ngủ thỉnh thoảng nói mớ gọi tên Bàng Anh. Nàng cũng muốn rời núi đi tìm hai người kia nhưng cái hiện tại nàng cũng chỉ một đứa nhỏ sáu tuổi, cái núi này cả một cao thủ cũng không phải nói vào là vào nói ra là ra, khắp nơi đều là độc vật, không cẩn thận một khắc liền tiêu đời.
Tiêu Dao Du là rất buồn ngồi trên bàn đá chống tay thở dài nhìn chân trời. Nàng nhớ nhà quá!
Ở hiện đại cho dù bản thân có chút mất mát đau thương nhưng người thân quen của nàng đều ở đó, sống ở đấy cũng quen rồi. Cha mẹ anh hai mất tích Tiêu Dao Du là phân nửa trở thành trẻ mồ coi, năm đó nàng mười bốn tuổi. Nàng nhớ mấy năm tháng ngày đó quả thật đau khổ quá, người thân mất tích một đám họ hàng xuất hiện đỡ đần, họ đều cái người tốt nhưng nàng không quen, người ta có gia đình riêng của mình lại cũng chẳng thân quen gì gia đình nàng. Sống ăn nhờ ở đậu khó chịu lắm, nàng năm đó tâm lý cực kỳ bị đã kích, thêm hai năm cứng cáp hơn nàng tự quyết định rời họ hàng, khăn gối đóng về nhà.
Về nhà cũng chỉ có một mình...
Ban đêm quá cô quạnh, buồn bã, tuyệt vọng trong hi vọng, nàng quá nửa đêm đều ở ngoài đường, cũng như vậy cái cơ duyên gặp tụi thằng Thanh, đều là đám bụi đời, mỗi người mỗi cảnh, nhưng cũng chẳng có ai kém hơn nàng. Cả đám lại trở thành bạn thân, không có tụi nó nàng có mà đã nghĩ đến chuyện không đâu. Nhớ tụi nó quá!
Y Đằng thu ít rau dưa trở về, thấy cái bóng dáng cô quạnh kia lại thở dài, y đặt gùi xuống bước đến ngồi cạnh xoa đầu Tiêu Dao Du.
Tiêu Dao Du đang có tâm tư Y Đằng trở về cũng không có phát hiện ra, y xoa đầu nàng mới ngẩn đầu lên, nhìn y cười, ánh mắt dịu dàng nhìn mình hỏi thăm trong lòng nàng liền ấm áp. Tiêu Dao Du dụi đầu vào lòng Y Đằng lau đi nước mắt, Y Đằng cười khổ đứa nhỏ này sao lại mít ướt nhõng nhẽo y, lấy tay dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng.
"Tiểu Du nhớ Anh nhi hay sao?"
Tiêu Dao Du thành thật gật đầu, cũng không phải chuyện hay ho gì Y Đằng nhìn Tiêu Dao Du lại cảm thấy buồn cười, nàng đến thú dữ rắn rết độc còn không sợ bây giờ lại ra cái dáng tiểu hài tử, chọc Y Đằng chọc nàng:"Tiểu Du lớn rồi còn khóc nhè đây?!"
Nghe câu này Tiêu Dao Du liền phản xạ vô đều kiện nheo mắt nhúm môi phùng má cùng Y Đằng hô lớn: "Con mới có sáu tuổi a!!!".
Y Đằng nhìn tiểu qủy kia hờn dỗi liền ngã đầu cười ha hả, con cũng biết mình sáu tuổi a.
Y Đằng chọc nàng, Tiêu Dao Du đại bừng tỉnh, cảm thấy phu tử rất không có tư vị, nàng rõ ràng đau lòng gần chết y lại còn lợi thế chọc ghẹo nàng. Tiêu Dao Du cũng không tính hai bên cộng lại nàng cũng hơn hai mươi đi, shoo, ta đây mặc kệ, dù sao cũng không bằng tuổi phu tử, dựa y nhõng nhẽo một chút tính cái quái gì, thường ngày cũng chỉ trêu y một chút y thư sinh, y lại bây giờ thừa cơ khi dễ lại.
"Phu tử, phu tử không nhớ người nhà a?". Tiêu Dao Du là hướng Y Đằng bất chợt hỏi một câu, sau đó liền nhớ đến tám đại kỵ trong lòng liền sựng lại, cẩn thận quan sát Y Đằng.
Y Đằng không có biểu hiện kỳ lạ gì, chỉ nhìn Tiêu Dao Du cười nhẹ một cái, dịu dàng đáp:"Có chứ".
Tiêu Dao Du liền giật mình, khúc mắc trong lòng nàng mở nút.
"Ta có nhi nữ năm nay cũng tới tuổi gã đi đi, còn có đứa nhỏ ngang tuổi con, hắn khi đó ta đi cũng nghịch không thua tiểu quỷ con". Y Đằng ngồi một bên kể chút chuyện nhà y, cũng ba năm rồi, cũng tới lúc y buông tay.
"Còn phu tử mẫu, nàng như thế nào a phu tử, có phải rất dịu dàng không, rất đẹp không?". Tiêu Dao Du rất hiếu kỳ chuyện nhà Y Đằng, ở chung Y Đằng lâu thế cũng chưa từng nghe y nhắc đến, nhân cơ hội đều tò mò hỏi rõ.
Cái gì mà phu tử mẫu, Y Đằng cười ha hả, nhớ bóng dáng phu nhân nhà mình, nàng cũng không phải xinh đẹp gì, gương mặt chỉ hài hoà, có nét cứng cáp. Nàng trong trí nhớ Y Đằng chưa bao giờ xuất hiện chữ dịu dàng, đều đã là mẹ hai đứa nhỏ nàng tính tình vẫn không ổn định. Nàng hay lo chuyện bao đồng, thích hành hiệp trượng nghĩa, trên này có chuyện bất bình gì đều không thiếu phần nàng giúp đỡ, người ta sợ phiền phức tìm đến, nàng lại vui vẻ rước phiền phức về nhà. Đối với Y Đằng nương tử, Y Đằng đều một biểu cảm ngọt ngào nhắc đến, rồi xen kẻ chút đau phiền.
Tiêu Dao Du tự khắc hiểu được.
"Phu tử, người có muốn về nhà không?". Tiêu Dao Du cùng Y Đằng trò chuyện bỗng dưng buộc miệng hỏi, tới lúc Tiêu Dao Du nhận ra mình