Rất nhanh qua một cái Đông, Bàng Anh rời đi nửa năm chưa trở lại, trong lòng Tiêu Dao Du vừa lo vừa nhớ. Bàng Giải rất lợi hại nàng có phần yên tâm, nhưng Bàng Anh thì không phải thế, Bàng Anh từng kể qua với nàng nhiều lần y ra ngoài đều cùng cao thủ võ lâm khiêu chiến, lần nào trở về không thương lớn cũng thương nhỏ.
Tiêu Dao Du ngồi ôm sọt trên cây tâm tình rất buồn rầu. Rầu Bàng Anh, rầu Bàng Giải, càng rầu Phu tử hơn. Chỗ địa phương qủy quái này cũng chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Dao Du vốn sợ ma đều phải cắn răn ngồi ngốc dưới lưng núi luyện công tránh né Y Đằng, công phu của nàng xem ra càng lúc càng lợi hại đây này. Nàng tâm tư hiện tại rất thương nhớ Y Đằng ấm áp ôm mình giảng dạy, phu tử rất hiền, nàng cũng chưa hỏi qua nguyên cớ Phu tử ở cùng bọn họ liên quan, chỉ thấy Phu tử quanh năm suốt tháng đều ở trong động không rời khỏi đâu, cũng chưa từng nghe y nói qua muốn đi đâu, y cứ như vậy đạm mạc cùng sinh sống đối nhân xử thế, y quả thực rất hiền, là một người tốt.
Ngồi nghĩ ngợi ít lâu, Tiêu Dao Du ném sọt xuống đất sau đó từ từ leo xuống cây. Dầu là cuối hạ mưa vẫn kéo nhiều cơn rất dai, trong rừng mọi nơi đều trở nên ẩm thấp, vắt cùng muỗi sinh trưởng rất nhiều, chỉ đi vòng vòng vài phút cả người đều bị cắn nát bét, Tiêu Dao Du cảm thấy ngán ngẫm việc hái thuốc nhưng không đi không được. Bốn mùa xuân hạ thu đông dẫn dược ngâm người luyện công mỗi mùa phát sinh ra vài vị thuốc hiếm có, chỉ sinh trưởng đặc trưng từng mùa, mùa này không đi thu mùa sau sẽ không có mà dùng.
Bộ pháp Độc môn kia cũng thật tầng thân chi chí người học, nào ngâm thuốc luyện công học dược lý vân vân các kiểu hảo phiền phức, ta thấy Bàng Anh luyện đến đệ ngũ quyển cũng chỉ trụ được năm chiêu của Bàng Giải. Nhắc đến Tiêu Dao Du nàng mới nhớ, rõ ràng võ công Bàng Giải cao siêu thần thánh đến mức miễn bàn luận thế y lại không truyền cho nàng cùng Bàng Anh, y lại đem bọn họ luyện cái đệ thập nhị độc, cổ độc này. Chung quy, thật ra Tiêu Dao Du cũng không buồn để ý mình luyện võ công gì, chỉ là hiện tại đều phải mỗi ngày bốn mùa hái thuốc cực khổ, tâm tư lười biếng của nàng phất cờ khởi nghĩa bất bình lên tiếng thôi. Người hiện đại không nói đứa nhỏ, kể cả người lớn bình thường có làm gì nhiều cho đặng?!
Tiêu Dao Du mang gùi sau lưng leo lên sườn núi, nàng đi hái Tủ Chỉ(*) loại cây này chỉ sinh trưởng đến cuối hạ, đầu thu cây nở hoa kết trái rồi rụng lá chết đi, mất qua cái mùa đông mới có lại, Tủ Chỉ lại là dược dẫn trung tâm không hái không được.
Đi dọc hồi lâu, Tiêu Dao Du phát hiện ra một khe bên hông núi mộc đầy Tủ Chỉ, vách đá khá dóc nàng hái được hơn nửa sọt định buông tay về thì thấy một cây sâm gốc to tổ chảng, là người hiện đại, thấy sâm như thấy tiền, không phải cái kia tác giả cũng từng viết qua gốc sâm trăm năm đáng giá bộn tiền sao, Tiêu Dao Du nàng nhìn gốc sâm kia to như vậy ít nhất cũng hơn mấy trăm năm quy đổi cũng bộn tiền đi, Tiêu Dao Du tưởng tượng cảnh bán cây sâm kia đi ôm một đống tiền mà mắt phát sáng không khỏi chảy nước miếng...ây...cơ mà nàng quên nghĩ đến nàng hiện tại mới năm tuổi, càng quên nghĩ đến nàng ở U địa này tìm đâu ra người bán cây sâm?
(*) một loại cây có nhựa rất độc, lá cây kết hợp với Củ trùng lại lợi người.
Khe đá trên vách đá kia có chút khó leo, vách trơn bóng không có điểm tựa, chỉ có cách là dùng liềm nện thật mạnh xuống đá làm chỗ nắm, Tiêu Dao Du có chút chật vật qua hồi lâu bò tới được khe núi, nàng nhảy hẳn vào khe núi làm điểm tựa, hai tay vui vẻ hái Tủ Chỉ bỏ vào túi bên hông.
Ầy, cái cây sâm kia có chút khó với, Tiêu Dao Du bất