Thành Việt cúp máy xong cả khuôn mặt nóng bỏng vô cùng, đứng trên hành lang trống trải, dựa lưng vào tường kiến thiết tâm lý nửa ngày trời, mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên cậu mới nhét điện thoại vào túi, nhanh chân chạy xuống lầu, đi vào lớp học.
Bốn tiết buổi sáng Thành Việt cứ mơ mơ màng màng, mắt nhìn chằm chằm đồng phục váy ngắn trên người Khương Cách Tử bên cạnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Khương Cách Tử chú ý tới tầm mắt của cậu, mặt cũng dần đỏ lên.
“Bạn…” Khương Cách Tử thấp giọng nói, lại ngẩng đầu nhìn thầy trên bục giảng, cẩn thận bảo “Có phải bạn cảm thấy váy của mình…”
Lời Khương Cách Tử còn chưa dứt, đã thấy Thành Việt đỏ ửng cả mặt vỗ bàn đứng lên, trong miệng như ngậm mảnh sắt nóng la lớn: “Mình không có!”
Khương Cách Tử trợn mắt ngây người.
Toàn bộ lớp học cũng yên tĩnh đi, trên bục giảng thầy giáo toán học phồng lỗ mũi, tay run run rẩy rẩy chỉ vào Thành Việt cả giận bảo: “Trò đi ra ngoài cho tôi!”
Thành Việt bấy giờ mới phản ứng lại, ngại ngùng sờ cái mũi, nhấc chân bước ra ngoài, cậu vừa mới đứng bên ngoài cửa sau thì thầy giáo toán học lại rống lên: “Xuống sân thể dục chạy cho tôi! Mười vòng! Không chạy xong không được về lớp!”
Thành Việt dẩu môi, chậm rì rì xuống lầu đi tới sân thể dục, trên sân hiện giờ chỉ có một hai lớp đang học thể dục, trên sân bóng có hai đội đang chơi bóng rổ.
Cậu nhìn chằm chằm một hồi, bắt đầu vung tay vung chân chạy.
Thành Việt ghét đi bộ, nhưng rất thích chạy bộ, bởi vì có gió, cảm giác bị gió tấp vào rất thích, rất sảng khoái.
Chạy được sáu vòng thì Thành Việt bắt đầu toát mồ hôi, một vòng sân thể dục là 400 mét, thời tiết bây giờ rất nóng, tuy rằng chưa tới giữa trưa nhưng mặt trời đã lên cao, hơi nóng bốc lên trên đường chạy cùng ánh nắng mặt trời làm trước mắt Thành Việt hơi biến thành màu đen.
Khi Bạch Trinh từ trên lầu chuồn xuống dưới thì vừa lúc thấy Thành Việt như một tên ngốc chạy quanh sân thể dục đến độ thở không ra hơi, hắn ném bóng rổ trên tay cho người phía sau, nhấc chân chạy qua chỗ Thành Việt.
Thành Việt chớp mắt, cảm thấy nhịp tim mình quá nhanh mới chậm rãi giảm tốc độ lại, mà dừng lại như thế bỗng khiến người suýt chút không đứng vững.
Cậu theo bản năng giương tay sang bên cạnh lại không ngờ cánh tay bị ai đó bắt lấy, Thành Việt nghiêng đầu nhìn sang, còn chưa thấy mặt mà đã truyền tới âm thanh.
“Bà già nó, cậu rảnh quá nhỉ.
” Bạch Trinh cau mày nhìn đầy đầu là mồ hôi của Thành Việt “Mệt chết mới vừa lòng à?”
Vì mặt trời gay gắt quá nên Thành Việt híp mắt nhìn một hồi, rút cánh tay khỏi tay hắn rồi bảo: “Hôm nay anh cũng rảnh mà.
”
Bạch Trinh lườm cậu, giơ tay ngoắc ngoắc về phía xa, rống lên: “Lấy bình nước!”
Rống xong, Bạch Trinh cúi đầu nhìn Thành Việt đã khom lưng thở dốc, bất đắc dĩ thở dài: “Đầu óc cậu không có bệnh chứ? Thời tiết chết dẫm này còn chạy cái nỗi gì?”
Thành Việt thở đủ rồi mới thẳng người lên nhìn hắn “Thầy phạt chạy.
”
Bạch Trinh bị lý do của cậu làm cho sửng sốt, càng thấy đầu óc Thành Việt không được tốt cho lắm, trước đây hắn còn cho rằng Thành Việt là chó săn nhỏ biết cắn người, bây giờ nhìn lại chỉ thấy mẹ nó đây là một thằng bé kém thông minh thôi.
“Được rồi, nhóc đần qua bên kia hóng gió đi.
” Bạch Trinh vừa kéo cậu đi vừa quở trách “Thầy giáo phạt chạy cậu chạy thật à? Xuống lầu giả vờ một chút là được rồi không phải sao?”
“Trên người không có mồ hôi.
” Thành Việt vuốt tóc ướt trên trán ra sau, tóc mái của cậu nhanh dài quá, nắm lấy là cột thành bím được luôn.
“Ngài đem đầu ngài để dưới vòi nước làm ướt một chút, chẳng phải có mồ hôi rồi sao?” Bạch Trinh gạt qua mớ quần áo không biết của ai để trên ghế, đè Thành Việt ngồi xuống, rồi nhận lấy bình nước trên tay người bên cạnh, vặn ra đưa cho Thành Việt “Uống hớp đi cho thấm giọng.
”
Thành Việt hớp một ngụm, đột nhiên phát hiện mình thật ngốc, đầu óc cậu hôm nay như không nghĩ được gì.
“Được rồi.
” Bạch Trinh thấy cậu không việc gì, chào hỏi mười mấy người bạn xung quanh rồi kéo nhau đi chơi bóng.
Thành Việt sờ cái đầu đầy mồ hôi của mình, cảm thấy hơi chán ngán, nhíu mày quay đầu nhìn một chút, đứng dậy chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh.
Trong nháy mắt đứng dậy đó, không biết do động tác quá mạnh hay thế nào mà trước mắt cậu bỗng tối đen, đầu óc cũng choáng váng.
Nhưng rồi dần ổn định lại nên Thành Việt không để ý, chậm rãi tản bộ tới nhà vệ sinh, mở vòi nước, kê đầu dưới vòi, lúc dòng nước lạnh lẽo xối xuống Thành Việt cũng thoải mái thở ra một hơi, sảng khoái.
Cậu gội đầu xong cũng là lúc chuông tan học vừa reo, không đến sân thể dục hong cho khô tóc mà tùy tiện vén áo lên xoa vài cái rồi chạy lên lầu.
Thầy giáo toán học thấy Thành Việt đầu đầy mồ hôi, bấy giờ mới thỏa mãn rời đi.
Thành Việt thở dài một hơi, không ngồi thì thôi hễ ngồi xuống bàn học là buồn ngủ.
Cô Trần vào lớp, lớp học yên tĩnh trong nháy mắt.
“Là thế này, có hai việc.
” Cô Trần hắng giọng “Thứ nhất chính là kỳ thi tốt nghiệp trung học lớp 12 mà các em đều phải tham gia, điều này cũng có nghĩa là các em cần phải mang tinh thần xông pha chiến đấu, kết quả lần thi mô phỏng lần này của lớp ta không quá tốt, cô hi vọng các em cố gắng hơn nữa.
”
Lớp học thưa thớt đáp lại.
“Được rồi.
” Cô Trần biết họ không nghe lọt, đưa tay chỉ Thành Việt đang cúi đầu nhắn tin trên điện thoại “Thành Việt ở lại, những bạn khác có thể về.
”
Thành Việt nghe tên mình, hoang mang ngẩng đầu nhìn một cái.
“Lại đây.
” Cô Trần chỉ chỉ cậu.
Thành Việt nhắn cho Kê Từ bảo bị cô giáo gọi đi, có thể sẽ ra chậm rồi mới đi tới văn phòng cô Trần.
“Đứng gần một chút.
” Cô Trần cười cười nhìn cậu “Cô tìm em cũng không có việc gì, chỉ là muốn nhờ em giúp một chuyện.
”
“Giúp ạ?” Thành Việt nghi hoặc.
“Ừm, trường ta và một trường ở Mỹ có giao lưu học thuật, tháng này có một nhóm học sinh bên họ đến trường ta thảo luận học tập, lí do chính là giáo viên tiếng Anh trong trường không sắp xếp được thời gian ở tháng này, chỉ có thể ủy thác cho khối lớp 11 có tiếng Anh tốt, cô thấy em trở về từ Mỹ nên đã báo lên trên rồi, cô tin em có thể đảm nhận được.
” Cô Trần cười giải thích.
Thành Việt nghe xong hơi ngạc nhiên, nhưng trước tiên vẫn gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, khi những học sinh đó