Thành Việt đợi cảm giác chóng mặt qua đi mới buông lỏng tay đang vịn cửa, không chắc chắn lắc đầu vài cái, thấy không sao mới thả lỏng, lúc thường cậu ngồi xổm rồi đứng dậy sẽ choáng đầu một chút nên không để ý nữa, chỉ cúi đầu nhìn chiếc váy trên tay, mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này Kê Từ đang ngồi ở phòng khách, cầm trong tay một xấp tài liệu nhỏ, thấy cậu đi ra thì úp tài liệu lên bàn, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Thành Việt, nghi hoặc hỏi: “Mặc không vừa sao?”
“Không biết.
” Thành Việt cảm thấy trên mặt mình sắp bốc hơi mất rồi, nóng đến nỗi thở không ra hơi, cắn răng đem cái váy giấu đằng sau ra cho Kê Từ xem: “Không biết mặc.
”
“Gì cơ?” Kê Từ nhận váy trên tay cậu, nhìn lớp vải mỏng manh, sửng sốt, lại bung ra nhìn cho kỹ, sắc mặt càng lúc càng đen.
Thành Việt lau cái trán không biết đã rịn mồ hôi từ bao giờ, mặt đỏ tới mang tai nhỏ giọng bảo: “Mặc thế nào…”
“Không được mặc cái này.
” Mặt Kê Từ đen như đáy nồi “Cái quỷ gì vậy.
”
Thích váy là một chuyện, nhưng cái loại hai miếng vải mỏng này sao có thể mặc hằng ngày được, cái này chỉ có thể… Kê Từ chau mày nhìn chằm chằm váy suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mặc trên giường thì còn chấp nhận được.
“Vậy chú…” Thành Việt hơi khó hiểu “Vậy sao chú lại mua.
”
Kê Từ mặc không cảm xúc: “Mua nhầm rồi.
”
“Ồ.
” Thành Việt thở phào nhẹ nhõm, cậu có thể miễn cưỡng chấp nhận chuyện mặc váy, nhưng mặc loại quần áo có mặc cũng như không này luôn khiến cậu cảm thấy không tự nhiên nổi.
Khiến Thành Việt thấy không ổn là rõ ràng không cần mặc váy nữa, nhưng trên mặt cậu càng lúc càng nóng, trước mắt cũng mơ hồ đi.
Kê Từ cau mày ngồi trên ghế salon, suy nghĩ một chút lại nói: “Thứ bảy này tôi đưa nhóc đi mua.
”
“Hả?” Thành Việt không nghe rõ anh vừa mới nói gì.
“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Kê Từ nghiêng đầu sang mới nhận ra điều khác thường, nhíu chặt mày đứng dậy “Lại đây.
”
“Ờm.
” Câu này Thành Việt ấy thế mà nghe rõ, chỉ là cậu vừa mới bước lên bước thứ nhất thì trước mắt bỗng trời đất quay cuồng, chân cũng mềm nhũn.
“Thành Việt!” Kê Từ nhìn người trước mặt mình ngã xuống, vội vàng bước tới ôm lấy cậu.
Lúc ôm người vào lòng Kê Từ mới phát hiện ra trên người Thành Việt nóng như lửa đốt.
“Thành Việt!” Kê Từ ôm người lên ghế sô pha, anh ngồi xổm trên đất đưa tay sờ trán cậu, nhìn đôi mắt nhắm hờ của Thành Việt, vẻ mặt lo lắng: “Sao rồi? Có nghe rõ không?”
Thành Việt vốn không quá mệt, nhưng vừa ngã xuống thì trong đầu như bị ai nện cho một gậy, dạ dạy nổi lên cơn buồn nôn, chỉ có thể gật gật đầu ra hiệu mình không có gì nghiêm trọng.
Kê Từ thấy cậu vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng đến tủ thuốc lấy nhiệt kế sang nhét vào dưới cánh tay Thành Việt.
Tình trạng chóng mặt của Thành Việt dần đỡ hơn, chỉ là càng lúc càng muốn nôn, mà bởi dưới sô pha là thảm len trải sàn nên đành liều mạng nhịn xuống.
Đo xong, Kê Từ lấy nhiệt kế ra xem, 38.
5 độ, mà tình trạng Thành Việt rõ ràng có xu hướng là ngày càng nóng.
Kê Từ không dám chậm trễ, cầm tiền và áo khoác rồi bế Thành Việt lên, chạy xuống lầu.
Dọc đường đi Kê Từ không ngừng xem xét Thành Việt đang mê man trên ghế phó lái, mà lúc đến bệnh viện, Thành Việt thực sự chịu không được nữa cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Kê Từ vào khoa cấp cứu, đưa người đến chỗ bác sĩ xong lại ôm người đến phòng bệnh, cởi quần áo lau mồ hôi, anh vừa ngồi xuống không bao lâu thì Thành Việt nằm trên giường bệnh đột nhiên bắt đầu nôn mửa, vừa nôn vừa kêu khó chịu.
Kê Từ ôm cậu, vừa vỗ lưng vừa lau miệng, xôn xao đến tận hơn nửa đêm Thành Việt mới yên tĩnh lại, nhưng anh cũng không dám ngủ, mãi cho đến sáng sớm, nhiệt độ Thành Việt hạ xuống thì anh mới chợp mắt.
Lúc Thành Việt tỉnh lại, trong nháy mắt thấy một gương mặt người bỗng ập tới, sợ đến giật mình, phản ứng lại mới thấy đó là một chị y tá.
“Em tỉnh rồi à?” chị y tá cười nhìn cậu, đổi bình nước trên giá treo.
Thành Việt quay đầu nhìn khắp phòng, không thấy Kê Từ, hắng hắng cổ họng bị khàn hỏi: “Cậu của em đâu ạ?”
“Đó là cậu em sao?” chị y tá hơi kinh ngạc, gương mặt đỏ hồng trêu cậu một câu “Chị cứ tưởng là bạn trai em, hôm qua em vừa nôn vừa khóc, giằng co đến hơn nửa đêm, bạn trai em à không, cậu của em không ngủ cả đêm, vẫn luôn lau mồ hôi còn dỗ dành em nữa, vất vả lắm mới dỗ được, em còn phải ôm anh ấy mới ngủ được, nửa đêm chị đổi bình truyền cho em thấy cậu em từ trên giường bị lấn té xuống đất nhiều lần, té xuống anh ấy lại leo lên…”
Mặt Thành Việt ngày càng hồng, cuối cùng vùi mặt vào chăn, nghe thấy âm thanh chị y tá ra ngoài mới dám thò mặt ra, cậu vừa thở ra một hơi thì cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên ngoài, Thành Việt nghe tiếng bước chân lập tức đoán được là Kê Từ.
“Tỉnh rồi à?” Kê Từ thấy cậu mở mắt ra, nhét điện thoại trong tay vào túi quần, bước tới.
Thành Việt nhìn Kê Từ chậm rãi bước đến mới nhận ra trên chân anh đang đi là đôi dép lê trong nhà, áo sơ mi chỉnh tề hằng ngày giờ đây đã nhăn nhúm cùng vương phải ít vết bẩn, ngay cả cổ áo cũng lật một bên.
Thành Việt từ trước tới giờ chưa từng bắt gặp hình ảnh này của Kê Từ, Kê Từ trong mắt cậu luôn luôn ổn trọng thong dong, cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh trấn định.
Dường như xưa nay Kê Từ chưa từng chật vật như lúc này.
“Đầu còn choáng sao?” Kê Từ nhíu mày, tay áp lên trán cậu, rồi lại áp lên trán mình một lúc “Còn khó chịu không?”
Thành Việt nhìn cái cằm mọc râu lởm chởm bởi một đêm không ngủ của Kê Từ, đột nhiên tim đập nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, lỗ tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Kê Từ thấy cậu không có vấn đề gì, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc.
Anh đến cành bàn rót cốc nước, trầm giọng bảo: “Bác sĩ nói nhóc vận động mạnh xong gội đầu với nước lạnh mà không lau khô, cho nên mới dẫn đến sốt cao ngất xỉu và nôn mửa.
”
“Hơ?” Thành Việt ngơ ngác, bấy giờ mới nhớ tới chuyện hôm qua mình chạy xong sáu vòng rồi nóng quá nên đi gội đầu.
Trước đây không phải chưa từng như vậy, sao lần này lại trúng chiêu nhỉ.
“Nhóc ăn cơm chỉ ăn muối phải không?” mặt Kê Từ không cảm xúc đưa nước qua “Rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
Thành Việt: “…”
Thành Việt vươn tay muốn nhận cốc nước, Kê Từ liền khom lưng nâng đầu cậu, đưa cốc tới bên môi Thành Việt: “Lần sau nếu để tôi biết nhóc lại dằn vặt mình thì đừng mong ra khỏi nhà, nhốt chừng mười ngày xem nhóc có biết điều hay không.
”
Lúc Kê Từ nói lời này thì nheo mắt lại, giọng điệu đặt biệt nghiêm túc.
Thành Việt vừa hớp ngụm nước thì bị vẻ mặt này của Kê Từ dọa cho sặc nước, cậu cảm thấy Kê Từ