“Sao vậy cục cưng, sao không nói chuyện?” Âu Ý cầm trái chuối vừa ăn vừa hỏi.
Trong và ngoài video là một mảnh yên tĩnh.
Thành Việt liếc nhìn video, run lập cập giải thích với Kê Từ “Đây là một bạn học chung với chúng tôi.
”
“Cậu tới đây.
” Kê Từ nhìn người đàn ông đứng trong video.
“…Hả?” Âu Ý sửng sốt.
Thành Việt quay đầu nhìn hắn, nhỏ giọng giải thích “Đây là cậu của tôi.
”
“Ồ, đẹp trai ghê.
” Âu Ý liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng trong video, sợ sệt giấu trái chuối ra sau lưng, mới cẩn thận từng li từng tí nhích tới.
“Vừa rồi cậu gọi ai là cục cưng?” Kê Từ nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh.
“Tôi… tôi…” Âu Ý sờ soạng mớ râu rậm trên mặt mình, sợ hãi liếc mắt nhìn Thành Việt.
“Thành Việt nhà chúng tôi còn chưa thành niên, mong cậu lúc thường khống chế thói quen dùng từ một chút.
” Kê Từ nghiêm túc đưa ra cảnh cáo.
“Được!” Âu Ý không biết tại sao, chỉ là theo bản năng thấy sợ người đàn ông này.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Kê Từ nhìn khuôn mặt đầy râu của hắn, đột nhiên có chút không tin hắn là học sinh.
“19.
” Âu Ý trả lời.
“Anh mới 19?” Thành Việt nghe câu trả lời xong bỗng cảm thấy hoang mang, ông anh mặt đầy râu quai nón, một thân áo lót đen này mới mười chín?
Cậu luôn cho rằng ông anh này hơn ba mươi rồi, nhìn còn già hơn Kê Từ.
“Người nhà tôi đều trưởng thành sớm, thế nhưng đến khi 30 tuổi cậu già đi rồi, còn tôi vẫn cứ thành thục như cũ, ưu thế của chúng tôi bấy giờ mới hiển hiện.
” Âu Ý hết sức chăm chú phổ cập tri thức khoa học.
“Dù tôi có hơn 30 cũng chắc chắn không già như vậy.
” Thành Việt lườm một cái.
Âu Ý rời khỏi phạm vị ống kính video mà lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, lôi chuối sau lưng ra ăn, cắn một miếng là vỗ ngực một cái, cắn một miếng vỗ ngực một cái…
Đợi khi Thành Việt kết thúc gọi video với Kê Từ xong, Âu Ý bên cạnh mới dám phát ra âm thanh.
“Ây da, cậu của cục cưng thật hung dữ quá.
” Âu Ý dùng ngón trỏ chọt chọt vai Thành Việt “Đáng sợ quá.
”
Thành Việt thấy hắn như vậy cả người nổi đầy da gà, nhịn không được chà xát cánh tay “Cậu tới đây làm gì.
”
“Lát nữa có một hoạt động ở buổi triển lãm, chúng ta phải đi.
” Âu Ý giải thích “Cậu mắc áo khoác vào, tối nay hơi lạnh đấy.
”
“Được.
” Thành Việt đáp một tiếng, chạy đi lấy áo khoác trong vali, vali là do Kê Từ xếp cho cậu, cậu lục lọi không quá hai phát đã thấy một chiếc áo khoác nằm sâu bên dưới.
Vừa xuống lầu, một đám người ngay cả chào hỏi Tề Khang cũng không thèm đều vùi chen lên xe, Thành Việt nhìn Tề Khang lên xe cuối cùng mà nhiều ít thấy khó chịu trong lòng.
Mãi cho đến hội trường, Thành Việt nhìn Tề Khang nói chuyện với người chủ trì, nghiêng đầu nhìn một đám người tay cầm ly rượu nói cười bên cạnh mình, suy nghĩ một chút vẫn thấy không đồng tình với họ, hơi hạ thấp âm lượng tiến tới bên cạnh Âu Ý “Tôi thấy các cậu hơi quá đáng…”
Âm lượng của Thành Việt giảm thấp vô cùng, cũng chẳng phải sợ đám người kia nghe được, cậu chỉ lo lắng Tề Khang nghe thấy, đổi lại là cậu cũng sẽ thấy buồn.
“Cậu hiểu lầm cái gì đó phải không…” sau khi Âu Ý nghe xong biểu cảm trên mặt có phần lúng túng “Giáo sư Tề bình thường rất nghiêm túc lại còn hung dữ nữa, người trong ngành đều biết ông ấy không thích nói nhiều, lần này chúng tôi có thể theo tới đều là do giáo viên của mình dặn dò không cho nói chuyện với giáo sư Tề, hơn nữa giáo sư Tề có tính sạch sẽ không thích người khác động vào đồ của mình, cũng chỉ có cậu tới gần mới không bị đánh thôi…”
Thành Việt ngẩn ra, vừa chỉ chỉ Tề Khang gương mặt lạnh lùng đang nói chuyện với người phụ trách “Nhưng người kia hình như đối với giáo sư Tề…”
“Bởi vì người chủ trì bên này muốn mời giáo sư Tề làm giám khảo, trước sau cũng tự thân chạy đi mời ba lần, cậu lại nói với tôi họ không tuân theo lời giáo sư Tề á?” Âu Ý không đợi Thành Việt nói xong đã trả lời, biểu cảm trên mặt như có gì kỳ lạ “Sao cậu lại cho là như thế?”
“Vậy lần trước tôi thấy bọn họ lạnh nhạt đối với giáo sư…” Thành Việt bắt đầu nảy sinh hoài nghi với chính mình.
“Há.
” Âu Ý bĩu môi “Bọn họ là sợ hãi, so với mấy người chúng tôi còn sợ hơn, bọn họ ở trước mắt giáo sư Tề nhiều hơn một cái rắm cũng không dám thả, hỏi gì đáp nấy, chỉ sợ không cẩn thận phật lòng người ta, tôi nhớ năm trước thầy tôi có nói, có một hội thi khá nổi danh trong nghiệp giới, thành khẩn đến mời giáo sư Tề đi thưởng lãm, mà người chủ trì lại nói quá nhiều, giáo sư Tề vừa vào không quá 10 phút đã đi…”
Thành Việt nghe xong sững sờ, lại nhìn sang hướng Tề Khang, nhìn thật kỹ người phụ trách hội trường đi cùng hai người đàn ông âu phục giày da đang đứng đối diện Tề Khang.
Đợi khi Thành Việt thấy rõ tay người phụ trách đặt sau lưng đang run rẩy, mũi mơ hồ thấm mồ hôi hột, so với biểu tình mà cậu ngộ nhận là lạnh lùng thực tế là không biết có bao nhiêu kinh sợ…
Thành Việt uống một hơi ly đồ uống trên tay, đè lại nhận thức đang sụp đổ.
Sau khi kết thúc buổi đón gió tẩy trần quay lại khách sạn, Thành Việt vừa thay giày nằm lì trên giường, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Kê Từ.
Còn chưa gọi đi, điện thoại đã có cuộc gọi đến
Là Tề Khang.
Bây giờ Thành Việt nhìn thấy cái tên này là nghĩ đến những chuyện mình làm do tưởng bở, nhất thời lúng túng không thôi.
Câu giờ một hồi lâu mới nghe điện thoại.
“Vâng, giáo sư Tề.
” Thành Việt thay đổi thường ngày, giọng nói nhỏ nhẹ chào người ta.
“Ừm.
” Tề Khang đáp một tiếng “Cậu qua phòng ta một chuyến.
”
“…hả?” Thành Việt ngơ ngác, phản ứng lại mới nói vâng.
Cúp điện thoại xong Thành Việt ngồi trên giường một chốc mới ra khỏi phòng, đi tới phòng Tề Khang.
Cửa phòng Tề Khang không đóng, Thành Việt gõ cửa nghe thấy bên trong có người mời mới bước vào.
Trong phòng khách có một cái bàn bát tiên,