Đường Cảnh không nhúc nhích, hoặc là bị chuyện trước mắt kinh sợ đến nỗi bất động, ngay khi nhãn cầu anh chuyển động, miễn cưỡng mình tỉnh táo lại.
Cô gái đang gác chân lên đi tiểu phía trước đột nhiên quay lại.
Mà Đường Cảnh cũng lần đầu tiên nhìn rõ gương mặt cô gái này, đồng tử anh mãnh liệt thu nhỏ.
Cốc cà phê trên tay rơi xuống đất.
Anh còn đang nghĩ sao cô gái này lại giống Thành Việt thế nhỉ…
Thành Việt ôm váy, vừa mới lấy chân khỏi bệ xí, quay đầu liền thấy Đường Cảnh đứng ở cửa nhà vệ sinh.
Cậu nuốt nước bọt, rất hồi hộp.
Hai người đứng nhìn nhau không nhúc nhích.
Đường Cảnh trề môi run rẩy: “Cô… cô là ai…”
Thành Việt buông váy xuống ngượng ngùng sờ mũi, Đường Cảnh hình như không nhận ra cậu?
Khi cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, hai người đều chưa phản ứng lại.
“Ấy, Thành Việt với ông cậu nhóc biết chơi thật đấy.
” Đoạn Trường Thịnh đẩy Đường Cảnh sang một bên, hứng thú nhìn Thành Việt đang mặc đầm dài trước mắt.
Đường Cảnh chưa bỏ cuộc trợn to mắt nhìn Đoạn Trường Thịnh.
“Sao vậy?” Đoạn Trường Thịnh híp mắt, bỗng dưng tỉnh ngộ “Không phải ông không nhận ra đây là Thành Việt đấy chứ?”
Đường Cảnh: “…”
Đường Cảnh vừa liếc nhìn cô gái mặc đầm dài, lòng như tro tàn nhặt chiếc cốc lăn trên đất, cùng tay cùng chân bước khỏi nhà vệ sinh.
Thành Việt thấy Đường Cảnh đi rồi lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ kia của Đường Cảnh cậu thật không biết nói thế nào với chú ấy mới được.
Chỉ là, Thành Việt liếc người đang ôm ngực đứng ở cửa nhà vệ sinh cười đến là không có ý tốt – Đoạn Trường Thịnh, đột nhiên không hiểu sao lạnh sống lưng.
“Cũng đáng yêu ghê.
” Đoạn Trường Thịnh đi tới chỗ cậu, tay nhéo nhéo mặt Thành Việt “Cậu nhóc bắt mặc à?”
“Không phải…” Thành Việt trốn về phía sau “Tôi thích mặc.
”
“Ha.
” Đoạn Trường Thịnh cười cười “Còn giả vờ cái gì, Kê Từ bề ngoài đường hoàng bao nhiêu bên trong muộn tao bấy nhiêu.
”
Thành Việt bị hắn nói mà đỏ rần cả mặt.
“Hai người ở dưới giường gọi cậu cháu…” mặt Đoạn Trường Thịnh đột ngột kề sát vào Thành Việt, nhẹ giọng đặt câu hỏi: “Trên giường gọi cái gì thế?”
“Chỉ là cậu…” Thành Việt thẹn thùng “Liên… quan gì đến ông chú…”
“Vẫn là cậu?” Đoạn Trường Thịnh cười đến là rạng rỡ “Hiệu suất này của nhóc không được đâu, khí thế với tôi lắm mà, sao còn chưa chiếm được nữa, nếu không nhanh nắm lấy, người này không chỉ có mình tôi muốn đâu, không chừng sắp vào túi đến nơi lại bị kẻ khác cướp mất cũng đừng có khóc.
”
Thành Việt nghe hắn nói thế sắc mặt trắng bệch, nắm chặt một bên váy, vòng qua Đoạn Trường Thịnh ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc vào văn phòng Kê Từ, Kê Từ đang thảo luận gì đó với một người đàn ông trẻ tuổi.
Thành Việt nhớ lại chuyện vừa rồi Đoạn Trường Thịnh nói với cậu trong nhà vệ sinh, đột nhiên trong đầu xuất hiện cảm giác nguy cơ chưa từng có.
Thế nhưng theo đó nữa là một loại ý thức chủ quyền chưa bao giờ xuất hiện trước đây.
Cậu không sợ mất đi Kê Từ, vì cậu biết chỉ cần mình cố gắng thật tốt, Kê Từ sẽ luôn đợi bên cạnh cậu.
Cậu chỉ muốn đem Kê Từ đặt trong lãnh địa của mình, không cho ai chạm tới,
Giống như Đoạn Trường Thịnh nói, chạm vào túi mình.
“Được, cậu ra ngoài đi.
” Kê Từ nhàn nhạt nói, quay sang nhìn Thành Việt vừa vào phòng, cười hỏi “Đói bụng chưa?”
“Chắc là chưa…” Thành Việt sờ sờ bụng mình.
“Tôi còn một cuộc họp.
” Kê Từ chỉ chỉ ghế sô pha “Phía sau tủ có cái chăn nhỏ, nếu nhóc mệt thì ngủ một lát đi, chút nữa tôi gọi dậy.
”
“Ừm.
” Thành Việt gật gật đầu.
Thành Việt vốn ngồi trên ghế sô pha, nhờ đó mà có thể dễ dàng quan sát Kê Từ làm việc.
Khi đầu óc mơ màng buồn ngủ, Thành Việt mới ngả lưng xuống ghế, thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, trông thấy Kê Từ đang ngồi xổm trước mặt mình.
“Gì thế…” Thành Việt dụi dụi đôi mắt, âm thanh mang theo giọng mũi vừa thức giấc.
“Nhìn nhóc ngủ đến ngon lành.
” Kê Từ nhìn dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của cậu, lòng không hiểu sao mềm nhũn đi “Về nhà thôi.
”
Thành Việt vuốt lại mái tóc dài rối loạn ra sau đầu, nhưng vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn mơ màng, làm rơi tóc giả ra.
Kê Từ thấy buồn cười, vươn tay giúp cậu sửa lại tóc mái rối tung “Đừng động.
”
Thành Việt gật gật đầu, được Kê Từ dắt ra khỏi phòng.
Lúc đứng trong thang máy, Thành Việt đột nhiên nhớ tới trong khu làm việc vừa rồi không có bất kỳ ai, cậu ngẩng đầu nhìn Kê Từ hỏi “Mấy giờ rồi?”
Kê Từ liếc nhìn đồng hồ đeo tay “11 giờ hơn.
”
“Tôi ngủ lâu vậy sao?” Thành Việt giật mình.
“Lần sau không cho chơi trò đó nữa.
” Kê Từ sờ cái trán Thành Việt “Tôi cứ lo nhóc sẽ nôn trên đó.
”
“Không đâu.
” Thành Việt sờ sờ đầu mình “Tóc bay làm tôi khó chịu.
”
Xuống bãi đậu xe, Thành Việt bị cơn gió từ đâu tràn vào làm lạnh đến hắt hơi một cái.
Kê Từ xoa nắn bàn tay cậu, trùm áo khoác lên người Thành Việt “Mau lên xe.
”
Thành Việt mặc chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ của Kê Từ, nhảy chân sáo đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào trong.
Dạo gần đây trời chuyển lạnh khi về đêm, có khi Thành Việt phải đắp chăn mới ngủ được, trận gió vừa rồi quả thật khiến dưa leo cậu nguội ngắt.
Cảm thấy mặc váy không bảo bọc được dưa leo nhỏ.
Hai người về nhà, tắm xong nằm trên giường, Kê Từ kể chuyện trước khi ngủ cho Thành Việt nghe, tay bóp bóp cánh tay Thành Việt để ngoài chăn “Ngày mai đến chỗ Tống Nghi một chuyến, dậy sớm một chút.
”
“Ừm.
” Thành Việt đã buồn ngủ, nghiêng đầu vùi mặt vào cánh tay Kê Từ rồi thiếp đi.
Kê Từ nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt Thành Việt, ác thú mà nhéo nhéo vài cái.
Vậy mà Thành Việt chẳng phản ứng lại, chỉ dán chặt lên người anh.
Lòng Kê Từ mềm đi, vươn tay ôm người vào lòng rồi cũng ngủ.
Sáng hôm sau, Kê Từ cùng Thành Việt ăn sáng xong lái xe đến văn phòng của Tống Nghi.
“Gần đây tâm trạng thế nào?” Tống Nghi cười đẩy chiếc bánh gato nhỏ qua “Trông em rất vui.
”
Thành Việt gật đầu, dùng nĩa nhỏ trên đĩa bánh cắt một miếng nhỏ cho vào miệng.
“Thích vị này không?” Tống Nghi cũng bưng bánh gato của mình, “Của chị là vị hạt dẻ, là vị mới mà cửa hàng bánh bên dưới mới làm ra.
”
“Của em là dâu tây.
” Thành Việt nói.
“Nghe nói mấy hôm trước em đi thi?” Tống Nghi cười hỏi “Có giải thưởng không?”
“Không ạ.
” Thành Việt thở dài một hơi, cười nói “Nhưng mà em nhận một người thầy.
”
“Ồ, bây giờ có cả thầy giáo rồi.
” Tống Nghi kinh ngạc nhìn cậu.
Hai người câu được câu không trò chuyện, mãi đến khi ăn hết bánh ngọt còn uống thêm cốc trà hoa quả, Thành Việt mới đứng dậy chào tạm biệt cô.
“Sau này không cần đến chỗ chị nữa.
” Tống Nghi cầm một túi giấy đưa cho cậu “Cho em hai cái bánh, nhớ chị là được rồi.
”
Thành Việt ngây ngẩn, nhìn Tống Nghi mà lòng hơi mất bình tĩnh.
Ý Tống Nghi là… bệnh của mình ổn hay chưa?
“Em không sao nữa hết.
” Chữ cuối cùng được Tống Nghi kéo thật dài “Sau này cố gắng nhé.
”
Sau khi phản ứng lại, Thành Việt nở nụ cười nhận túi giấy trên tay Tống Nghi, nghiêm túc ngoan ngoãn khom lưng, nói cảm ơn.
Ra khỏi văn phòng, Thành Việt nghe thấy tiếng động Kê Từ đứng dậy khỏi sô pha, cậu nhào thẳng tới chỗ anh, hộp bánh trong túi cũng vang lên lộp bộp.
Kê Từ vội vã ôm người, vừa định trách Thành Việt thì nghe thấy tiếng cười bên tai.
Chân mày chưa kịp nhíu đã không kiềm được cười theo “Cười gì vậy?”
“Dì Tống nói sau này không cần đến nữa.
” Thành Việt ôm cổ Kê Từ ngửa đầu nhìn anh, lúm đồng tiền hiện rõ trông rất đáng yêu.
“Nhóc giỏi thật đấy.
” Trên mặt Kê Từ nở nụ cười tươi “Thưởng cho nhóc nhé.
”
Thành Việt: “…”
Thành Việt bây giờ cứ nghe thưởng là theo phản xạ nghĩ đến váy vủng.
Chỉ là lần này Kê Từ không có mua váy cho cậu, dắt Thành Việt đến cửa hàng kem mua sắm một vòng.
Bình thường Kê Từ luôn hạn chế số lượng kem mà cậu ăn, lần này quả thực là cây tô thiết chục ngàn năm mới ra hoa một lần.
Khi nghe Kê Từ thốt ra lời khen nọ, Thành Việt rất vui.
Không phải vì kem, mà bởi cậu khỏi bệnh rồi, Kê Từ không cần lo lắng vì cậu nữa.
Thành Việt cùng Kê Từ vừa về đến nhà, điện thoại di động Thành Việt vang lên.
Điện thoại di động của Thành Việt căn bản chỉ là vật trang trí, hệt như pháo cầm tay, không có động tĩnh.
Trông thấy người gọi trên màn hình là thầy mình thì Thành Việt còn hơi kinh ngạc.
Vội vã nghe máy.
“Alo? Thầy ạ.
”
Thành Việt vừa kêu xong tiếng thầy đã nghe thấy Tề Khang đầu dây bên kia nói liền một mạch cả trăm chữ như đốt pháo.
Sau đó tốc độ cúp điện thoại phải nói là chẳng giống một ông lão bảy tám mươi tuổi, quả thật siêu tốc.
“Nói gì vậy?” Kê Từ thấy Thành Việt nói được