Tiêu Thừa cũng không giải thích được tại sao hắn cứ phải làm Hoàng đế.
Không chỉ phải làm Hoàng đế, còn phải cưới Hoàng hậu.
Đề nghị của các thần tử Tiêu Thừa đều ngăn lại, nhưng vẫn để mỹ nhân biết.
Vì thế lỗ tai cụp hết xuống, ỉu ỉu xìu xìu ôm Tiêu Thừa không buông, vừa nghĩ đến chuyện Tiêu Thừa phải cưới vợ sinh con là khổ sở vô cùng.
Kiếp của thư sinh vì y mà cả đời không cưới, lúc già rồi cũng chỉ nhận con của thân thích trong dòng họ làm con thừa tự.
Nhưng Tiêu Thừa là Hoàng đế, cả giang sơn xã tắc đều đặt trên vai hắn, ngày thường có bao nhiêu con mắt theo dõi hắn, hắt xì một cái cũng là ý chỉ, đâu có thể làm bừa như vậy được.
Y càng nghĩ càng chua xót, tự mình lo buồn đến sắp thành tâm bệnh.
Ban đêm mơ thấy mình mượn cái bụng của hồ ly cái, nên cũng có thể sinh con.
Y mang thai sinh con cho Tiêu Thừa.
Đại thần vừa thấy hồ ly có thể sinh đều vui mừng không ngớt, cũng không đề cập tới chuyện giục Tiêu Thừa cưới vợ nữa.
Tỉnh lại phát hiện chỉ là mộng, vừa tức vừa buồn.
Y khẽ trở mình, lặng lẽ nằm trong ngực Tiêu Thừa, nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của hắn mới an tâm một chút.
Nửa đêm Tiêu Thừa tỉnh lại, thấy hồ ly lại dán chặt lấy hắn vì bất an.
“Làm sao vậy?”
“Ưm… Em, em muốn sinh con cho chàng…” Mỹ nhân khổ sở đến hai vai trắng tuyết run rẩy, được Tiêu Thừa xoa xoa, y lại dịch lên một chút, ôm chặt hai vai người ấy.
Tiêu Thừa không nhịn được cười thành tiếng: “Được, ngoan ngoãn mở chân em ra, đêm nay chúng ta đến sinh con đi.”
“Ưm ~.. Em, em nói thật đó… Em muốn sinh con cho chàng mà… Ưm a…..”
Tiếng nói đều bị nụ hôn của Tiêu Thừa chặn lại.
Đầu lưỡi chui vào liếm láp trong miệng, lúc thì mạnh bạo tranh chấp, lúc lại ôn nhu lẳng lơ. A Ngọc bị hôn đến tay chân mềm nhũn, gò má ửng hồng.
Đầu mơ màng lâng lâng, đôi ngươi tràn đầy xuân tình dập dờn sóng nước nhẹ nhàng nhìn Tiêu Thừa, dần dần buông mí mắt, cứ theo hắn thôi.
…..
Lúc đầu đông, Tiêu Thừa bị phong hàn.
Hắn vẫn rất ít khi bị bệnh, bị cái là bệnh đến như núi đổ.
Nằm trên giường uống thuốc vẫn không ăn thua gì, gấp đến độ mỹ nhân viền mắt đỏ bừng, vẻ mặt buồn bã ngồi bên giường bưng trà rót nước hầu hạ, hầu như một tấc không rời.
Tiêu Thừa còn trêu y nhát gan: “Đến người bệnh cũng chưa gặp sao, chờ mấy người nữa trẫm lại sinh long hoạt hổ thôi mà. Em cứ làm thế khiến trẫm tưởng là mình sắp gặp đại nạn rồi.”
“Không, không được nói!” Hồ ly gấp đến độ vội vàng che miệng hắn lại, “Cái tên khốn này, sao cái gì chàng cũng dám nói lung tung vậy hả?!”
Không sợ bị thần tiên trên trời nghe thấy sao!
Hồ ly nhát gan đẩy Tiêu Thừa ra, nằm trên giường