*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hành lang nhỏ hẹp đã bị mấy người phụ nữ chen lấn kẹt cứng.
Căn nhà mà Yến Kỳ Vũ thuê là ba phòng một sảnh, hơn nữa còn làm vách ngăn trong phòng khách, tổng cộng tách nhỏ ra thành bốn căn phòng. Trừ phòng ngủ chính của hai vợ chồng ra, thì hai gian khác ở hai nơi khác biết là của hai nữ sinh viên. Bây giờ vì để “nghênh chiến” với Vu Kinh Hồng, mà tất cả mọi người trong nhà đều đổ ra nơi này, muốn giải quyết đống rắc rối này với Vu Kinh Hồng.
Tuy Vu Kinh Hồng có sức chiến đấu cao, nhưng dù sao chị ấy cũng chỉ có một người, mà nhóm người thuê nhà cứ ầm ĩ liên tục vài câu, chắn luôn cả giọng nói của chị ấy.
Yến Kỳ Vũ bị kẹp ở giữa, tai trái và tai phải đều là những tiếng ồn xốn xáo, ầm ĩ làm đầu cô choáng váng não úng. Hai bên đều nói rác không phải là do các cô ấy vứt, Yến Kỳ Vũ chỉ có thể khuyên bên này, rồi lại khuyên bên kia, dù sao cũng là hàng xóm ở đối diện nhau, không thể vì chút việc nhỏ này mà kết thù chứ?
Tiểu Kiều không chịu nhún nhường chút nào: “Chúng tôi là người vứt rác xuống đầu tiên, làm sao có thể đặt ở cửa nhà cô chứ?” Mấy người khách khác cũng phụ họa theo.
Vu Kinh Hồng bị ầm ĩ đến đau đầu. Thông báo của ủy hội dán kắp nơi ở tiểu khu, rõ ràng cấm nhà cho thuê nhiều người, nếu không phải trong nhóm khách ở này, chị ấy có ấn tượng không tệ với Yến Kỳ Vũ, thì chị ấy đã sớm báo cáo nhà đối diện, để chủ nhà chỉnh đốn và sửa đổi rồi. Chị ấy thấy Yến Kỳ Vũ có vẻ mặt khó xử, thì chỉ có thể ép cơn tức trong lòng xuống.
Chị ấy nói: “Mấy cô gái trẻ tuổi các cô, tôi cũng không muốn ầm ĩ với các cô, dù sao cứ ầm ĩ tiếp thì cũng sẽ không có kết quả. Cô nói rác này không phải do các cô vứt, tôi tin, nhưng các cô có cúi đầu nhìn xem trong túi rác này có gì không?”
Thực ra Yến Kỳ Vũ vừa mới chú ý tới, trong túi rác có 20 xâu thịt dê, ở trên còn sót lại vài miếng thịt vụn, trừ mấy thứ này ra, còn có hộp cơm, giấy ăn, và mấy lon bia.
“Các cô xem đống rác này đi, vừa là xâu thịt, vừa là cơm rang và bia, chắc chắn mấy cô gái không ăn hết nhiều như vậy… Các cô có thời gian cãi nhau với tôi, không bằng hỏi thử khách nam thuê nhà của các cô xem, đống rác này có phải do bọn họ vứt không.”
Vu Kinh Hồng không biết tình hình của nhà cho thuê, nhưng những người khác còn có thể không biết sao?
Chị ấy vừa nói xong thì biểu cảm của mọi người lập tức xấu hổ. Cả căn nhà chỉ có cặp vợ chồng là ở trong phòng ngủ chính, căn phòng khác đều là nữ, nếu như đống rác này thật là do đàn ông làm, vậy cũng chỉ có thể là…
Yến Kỳ Vũ dùng tay lấy que tăm, cẩn thận khẩy khẩy trong túi rác, chỉ chốc lát, thật sự cô ấy lùa ra được một tờ hóa đơn mua đồ ăn ngoài.
Trên hóa đơn rõ ràng viết số nhà của bọn họ và họ tên, số điện thoại của A Dũng, xem xong, sắc mặt của Tiểu Kiều trở nên vô cùng khó coi. Hôm nay cô ấy làm ca ngày, A Dũng ở nhà không ra cửa, cô ấy có để lại cơm trưa cho hắn, không nghĩ
đến hắn còn có thể kêu thêm đồ ăn ngoài!
Tiểu Kiều vốn không dám nhìn sắc mặt của mọi người, đỏ mặt xông lên trước, mang theo mấy túi rác hốt ha hốt hoảng đi xuống lầu. Mấy cô gái ở phòng khác nhìn nhau, nói tiếng xin lỗi nhẹ như tiếng muỗi, cũng nhanh chóng chui về trong nhà.
Chốc lát, hành lang còn ầm ĩ vang trời lúc nãy chỉ còn lại hai người Yến Kỳ Vũ và Vu Kinh Hồng.
Tuy rằng lỗi của chuyện này không phải do Yến Kỳ Vũ, nhưng cô vẫn cứ chủ động xin lỗi: “Chị, em thay Tiểu Kiều nói một tiếng xin lỗi, tính tình cô ấy hơi nóng vội, nhất thời xúc động mới có thể gây gổ cùng chị. Bình thường tuyệt đối tụi em sẽ không như vậy, mỗi ngày đều đi đổ rác, lần này có thể là do chồng cô ấy uống nhiều rồi…”
“Được rồi được rồi, cũng không phải lỗi của em, em thay cô ấy nói xin lỗi làm gì?” Vu Kinh Hồng thở dài, nhìn cô gái tốt bụng này từ trên xuống dưới, “Ôi, sao hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy?... Sẽ không phải đi hẹn hò chứ. Em vội vàng gấp gáp trở về như vậy, bạn trai không tức giận à?” Lần trước các cô gặp trong thang máy, Yến Kỳ Vũ mặc bộ đồ ở nhà lại tùy ý, nhưng hôm nay rõ ràng cô đã trang điểm rất tỉ mỉ.
Yến Kỳ Vũ vội vàng phủ nhận: “Đâu có bạn trai gì đâu ạ! Hôm nay công ty của em có hoạt động, nên mới thay bộ quần áo mới.”
“Hoạt động gì mà phải tổ chức vào cuối tuần?” Vu Kinh Hồng cố ý kéo dài giọng điệu, “Ồ, hoạt động thân cận cho nam nữ nhân viên độc thân à?”
Yến Kỳ Vũ bị chị ấy chọc làm mặt đỏ tới mang tai, đang định mở miệng giải thích, thì cái bụng đã kêu lên trước.
Cô vì bữa tiệc tối hôm nay mà từ tối hôm qua đã không ăn cơm đàng hoàng, ổ bánh mì vào buổi sáng này cũng đã sớm tiêu hóa sạch rồi. Nếu như có tiểu tinh linh chui vào dạ dày trống rỗng này hô to một tiếng, chắc cũng có thể nghe được từng tiếng vang.
“Còn chưa ăn cơm sao?” Vu Kinh Hồng ân cần hỏi.
Yến Kỳ Vũ ngượng ngùng gật đầu.
“Buổi tối định ăn cái gì?”
Yến Kỳ Vũ nói: “Vốn định ăn hải sản…”
“Vậy hiện tại thì sao?”
Cô thở dài: “Hiện tại, hiện tại chỉ có thể ăn mì ăn lền vị hải sản.”
Vu Kinh Hồng nhìn dáng vẻ tiết kiệm của cô, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy xót xa. Chị ấy đưa tay búng lên trán Yến Kỳ Vũ, âm thanh lanh lảnh vang lên làm đèn cảm ứng bằng âm thanh ở hành lang đối diện cũng phát sáng.
“Đau quá!” Yến Kỳ Vũ bị tập kích bất ngờ xoa xoa cái trán, vẻ mặt vô tội nhìn chị ấy.
“Sao con gái lại cứ ăn mì ăn liền suốt thế?” Vu Kinh Hồng kéo tay cô, lôi cô đi ra ngoài, “Đi, chị mời em ăn tiệc lớn!”
...
Vu Kinh Hồng cũng không nói rõ được tại sao mình lại như thế, dù sao chị ấy vừa thấy Yến Kỳ Vũ thì bản năng làm mẹ lại trỗi dậy, cảm thấy cực kỳ thân thiết. Bình thường chị ấy là nữ cường “ý chí sắt đá”, con trai làm nũng nói lời ngon ngọt thì chị ấy cũng tuyệt đối