*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tịnh Hảo
Thỉnh thoảng Vu Quy Dã sẽ sinh ra một loại ảo giác kỳ diệu, dường như anh chỉ cần xoay ghế, quay đầu đi, là có thể nhìn thấy căn phòng kia ở bên cạnh từ trong khe cửa, trước bàn làm việc, Yến Kỳ Vũ vùi mặt vào trong lòng bàn tay, không thể đối mặt với chuyện “xem ngực” mà cô làm ra.
Dù sao ảo giác cũng chỉ là ảo giác.
Vu Quy Dã tự giễu lắc đầu, làm sao "tiểu họa sĩ" có thể ở kế bên nhà anh chứ.
Điền Dã: Được rồi, không đùa cô nữa.
Điền Dã: Tôi muốn hỏi tại sao “cơ giáp hậu cần” không vẽ dựa theo trong thiết kế, mà vẽ thành hình cầu?
Khi nữ chính “An Khiết Lỵ Na” vừa mới vào trường quân đội là tham gia hệ hậu cần. Tên cũng như nghĩa, sự tồn tại của hệ này rất có giá trị, chính là bảo đảm hậu cần cho những học sinh số một hệ cơ giáp chiến đấu, ví dụ như bảo dưỡng cho cơ giáp, thay đổi các loại linh kiện. Bởi vì hình dạng cơ giáp chiến đấu khổng lồ, trọng lượng khoảng chừng hơn mười tấn, nên khi học sinh hệ hậu cần sửa chữa cần phải mặc đồ trang bị đặc biệt, đến bảo dưỡng sửa chữa cho đống cơ giáp.
“Cơ giáp hậu cần” là công việc cơ giáp đầu tiên mà nữ chính tiếp xúc, trong thiết kế của Vu Quy Dã, nó có khoác phòng hộ trong suốt và gân cốt kiên cố, nhìn qua có phần giống “xương vỏ ngoài” trong những tác phẩm khoa học viễn tưởng thông thường.
Nhưng mà Yến Kỳ Vũ không dựa theo trong thiết kế của anh mà vẽ, lại vẽ thành một vòng tròn trơn nhẵn, giống như một cơ giáp hình cầu cỡ quả bowling! Cơ giáp hình cầu này có ba chân tráng kiện vững chắc, bước đi chậm chạp, nhìn vô cùng ngốc. Trên người tròn tròn có hơn mười cái tay cơ giới ẩn núp phía dưới, từng tay cơ giới đại diện cho vặn, bóp, chém, và hàng loạt các công năng khác. Khi gặp nguy hiểm, nó có thể rụt tất cả tay cơ giới và chân máy móc vào trong cơ thể, hoàn toàn trở về hình cầu, nhanh chóng lăn đi thoát khỏi nguy hiểm.
Tuy cơ giáp hình cầu này thay đổi hoàn toàn so với thiết kế của Vu Quy Dã, nhưng Vu Quy Dã không hề cảm thấy bị mạo phạm, mà ngược lại còn bị nó đánh thức vô số linh cảm.
Tiểu Vũ Mao: Ôi ôi ôi?
Tiểu Vũ Mao: Sao tôi lại gửi bản thảo bỏ dỡ cho anh chứ QAQ!
Tiểu Vũ Mao: Đây là sau khi tôi xem dàn ý chi tiết vận động não vẽ ra._(:з" ∠)_
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp xương vỏ ngoài của bản thiết kế gốc rất “cứng rắn” đối với nữ chính. Cô ấy là một người trong nhu có cương, trong thiết kế của anh có viết cô ấy thích động vật nhỏ, thích màu sắc rực rỡ, như vậy cho thấy nội tâm cô ấy vẫn rất giống một cô gái nhỏ.
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp hậu cần vẽ thành hình cầu, trừ giảm mức độ vẽ khó ra, cũng là vì tương phản với cái mạnh mẽ.
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp tròn vo cũng giống như mã tấu Thụy Sĩ, có các loại tay cơ giới, rất đáng yêu đấy. O(∩_∩)O
Theo lời tường thuật của cô, dường như Vu Quy Dã thật sự nhìn thấy cơ giáp hình cầu chuyển động, phù phù lăn ra ngoài màn hình, đánh lên hai chân của người đàn ông. Anh theo bản năng đưa tay đón lấy, nhưng cơ giáp hình cầu lại xuyên qua lòng bàn tay, rơi vào mưa bom bão đạn cơ giáp trên chiến trường. DiennDaANLeeQuyyDonn~@#
Trên bầu trời gió lửa như đang nung, vô số cơ giáp bị phá hủy dấy lên nguồn năng lượng, bao vây quân địch cũng đến từ vũ trụ. Chiến sự giằng co, có một cơ giáp bị vài tên quân địch vây đánh, kẻ địch tứ phía, bị một vết thương đâm thẳng vào khoang thuyền năng lượng! Nó như ngôi sao băng giữa ban ngày, rơi mạnh xuống đất, kéo theo một mảng lớn cát bụi.
Trải qua tai nạn chìm
ngập như thế, may mắn có một chiến sĩ cơ giáp còn sống, mặt anh đầy máu, gian nan bò ra từ khoang điều khiển cơ giáp đang báo hỏng, nhưng hai chân lại bị ép chặt dưới những tấm kim loại.
Trong lúc nguy cấp này đây, có một cơ giáp hình cầu bước vững vàng trên ba cái chân, di chuyển đến bên cạnh anh, trên thân nó bỗng nhiên nhô ra mấy cánh tay cơ giới công năng, khiêng những cơ giáp gần như bị hỏng hết ra…
Vu Quy Dã thoát khỏi trong ảo tưởng, trong mắt tràn đầy linh cảm lộ vẻ vui mừng.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, nếu như anh cảm thấy thiết kế hình cầu không tốt, thì ở đây tôi còn có một bản gốc…
Tiểu Vũ Mao: 【 chỉ tay vào nhau 】
Điền Dã: Không, tốt lắm, vô cùng tốt.
Điền Dã: Mao Mao, cô thật đúng là tiểu phúc tinh của tôi.
Tiểu Vũ Mao:... Ôi?
Điền Dã: Thật ra tôi đã sửa lại ba bản phần mở đầu, vẫn chưa nghĩ ra làm sao nhập vào tình tiết trong truyện.
Điền Dã: Thật sự muốn gửi cho cô một “chiếc lông chim vàng”, có cô thì tôi mới có linh cảm.
...
Tám giờ sáng thứ năm, Vu Quy Dã vẫn tinh thần sáng láng ngồi suốt cả đêm trước máy tính.
Trước mặt là tách cà phê đã thêm ba lần, mà tiêu đề của bản word cũng từ “Bản sửa kịch bản Giấc mộng không trung 1~3” thành “Bản kịch bản cuối cùng V3.0 Giấc mộng không trung 1~3”. Cũng may một đêm vất vả này không hề uổng phí, anh thuận lợi hoàn thành kịch bản đối thoại trước mấy ngày cắt bản thảo.
Phiên bản kịch bản bây giờ sửa đổi khá nhiều so với bản ban đầu của anh, cách tiến vào tình tiết truyện hoàn toàn khác nhau.
Trong phiên bản đầu, hoàn cảnh lần đầu nữ chính xuất hiện là ở ngoài trường quân đội, cùng với giọng nói nhẹ nhàng của cô đang giới thiệu tên, dẫn tất cả mọi người vào trong thế giới của cô. Mà bản hiện giờ là từ linh cảm phủ xuống vào ngày hôm ấy: Chiến hỏa bay tán loạn trên chiến trường, cơ giáp hình cầu khổng lồ tránh thoát bom đạn của quân địch, giải thoát cho một chiến sĩ đang kề cận cái chết trên chiến trường, nhưng khi lồng phòng hộ của cơ giáp hình cầu mở ra, thì “An Khiết Lỵ Na” hiên ngang oai hùng xuất hiện, đứng giữa khoang điều khiển.
Hai mở đầu này hoàn toàn khác nhau, cũng mang đến cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Vu Quy Dã có lòng tin, bản mở đầu mới nhất này tuyệt đối khơi lên sự hứng thú của độc giả, hấp dẫn họ tiếp tục đọc.
Sau khi hoàn thành phần đối thoại, anh nhanh chóng gửi kịch bản vào trong nhóm.
Điền Dã: 【 chia sẻ văn kiện 】
Điền Dã: @ Chuối tiêu điện hạ, Biên tập Bộ, đây là kịch bản đã sửa chữa, phiền cô xem qua thử một chút.
Tiểu Vũ Mao: Chào buổi sáng thầy Điền Dã! Sớm như vậy đã làm việc rồi à?
Tiểu Vũ Mao: 【 người đẹp thì đã thức còn người xấu thì vẫn đang ngủ 】. jpg
Điền Dã: 【 có người nhìn qua rất tuấn tú nhưng thật ra tối qua vốn không có ngủ】. jpg
Tiểu Vũ Mao:...
Điền Dã: ^_^
Yến Kỳ Vũ mơ mơ màng màng ở trong ổ chăn nhìn thấy câu nói này, con sâu ngủ trong người cũng chạy mất hết.
Mỗi một tác giả đều trải qua những chuỗi ngày thức khuya chạy