Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Chương 35


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba giờ chiều là thời gian hoạt động ngoại khóa của nhà trẻ song ngữ Mộng Điền. Những bạn nhỏ ở lớp mầm, lớp chồi, lớp lá nắm tay nhau, theo giáo viên chủ nhiệm đến sân thể dục, xếp thành một hàng ngay ngắn như trong quân đội. Mấy đứa nhỏ lắc lắc cái mông giơ tay lên, học theo cô giáo làm động tác thể dục, động tác không được đúng chuẩn cho lắm, nhưng biểu cảm của các bạn nhỏ vô cùng dễ thương.

Tiểu đội trưởng đứng ở hàng đầu là một cô bé, đầu tròn, thân người cũng tròn tròn, cánh tay trắng nõn như ngó sen. Trên gương mặt có má lúm đồng tiền xinh xắn, không biết đã có bao nhiêu cậu bé trai lần lượt sa ngã vào má lúm đồng tiền của cô bé.

Sau tiết thể dục là thời gian nghỉ ngơi tự do, mọi người lập tức tản ra, có mấy cậu học sinh nam lấm la lấm lét xô xô đẩy đẩy vào tiểu công chúa trước mặt này.

Nam sinh Giáp phía sau đưa một cành hoa nhỏ màu vàng ra: “Cindy, đây là hoa tớ đặc biệt hái cho cậu đấy.”

Nam sinh Ất đỏ mặt đưa một chiếc khăn tay ra: “Cindy, cậu đổ mồ hôi rồi, mau lau mồ hôi đi.”

Nam sinh Bính nhìn trái nhìn phải, phát hiện những món có thể tặng đều bị các anh em tốt tặng hết rồi, chỉ có thể lắp bắp hỏi: “Cindy, cậu muốn nghe hát không, tớ hát cho cậu nghe bài Quả táo nhỏ nhé.”

Cindy lại lui ra sau một bước, né tránh những nam sinh ra vẻ nịnh bợ này. 

Cô bé lắc đầu với Giáp: “Cám ơn cậu, nhưng cô giáo nói không thể tùy tiện hái hoa nhỏ, bởi vì hoa nhỏ cũng có sinh mệnh, chúng nó sẽ đau đấy.”

Cô bé khoát tay với Ất: “Tớ có khăn tay của mình rồi, không thể dùng chung khăn tay được, sẽ lây truyền vi khuẩn đấy.”

Sau đó cô bé lại quay đầu nhìn Bính, còn chưa chờ cô bé mở miệng, thì Bính đã ủ rũ nói: “Được rồi, cậu không cần nói đâu, tớ biết cậu cũng không muốn nghe tớ hát Quả táo nhỏ.”

“Đương nhiên rồi! Cindy học piano mà, nếu cậu ấy muốn nghe thì cũng sẽ nghe
nhạc giao hưởng, làm gì thích nghe Quả táo nhỏ.”

Cậu bé trai xuất hiện ở phía sau Cindy đột nhiên chen miệng vào, cậu bé vừa cao vừa gầy, hai đôi chân nhỏ được bao bởi lớp quần jeans rộng, dưới chân là một đôi giày Jordan phát sáng. Tóc của cậu bé là kiểu “Mohicans” đang thịnh hành nhất, mái tóc được vuốt từ đầu tới ngọn, da đầu bên tai được thợ cắt tóc cạo thành một đường hình tia chớp trông rất cool, không biết có bao nhiêu nam sinh làm nũng với cha mẹ, đòi bắt chước theo cách ăn mặc của cậu bé.

“Ian, sao tuần trước cậu không đi học vậy?” Cindy dời tầm mắt sang vị “tiểu khốc ca” này.

Ian khẽ vén mái tóc: “Tuần trước cha mẹ dẫn tớ ra nước ngoài chơi, này, đây là chocolate cho các cậu đấy!” Cậu bé bốc hai nắm chocolate từ trong túi ra, giấy gói kẹo màu sắc sặc sỡ bao lấy viên chocolate tròn trĩnh, làm cho mấy bạn nhỏ bên cạnh thầm nuốt nước miếng.

“Viên này cho cậu, viên này cho cậu, viên này cho cậu…” Rõ ràng cậu bé mang theo rất nhiều, nhưng chỉ cho mỗi người một viên. Đợi đến cuối cùng, trong tay cậu bé còn lại hơn mười viên, “… Cindy, còn lại đều cho cậu hết này!”

Có đứa trẻ nào mà không thích ăn đồ ngọt chứ? Cindy vui mừng cầm một viên hồng nhạt trong lòng bàn tay cậu bé, cẩn thận mở vỏ gói ra, hai ngón tay cầm viên chocolate đen bóng, nhẹ nhàng để vào trong miệng. Chocolate vừa vào miệng liền tan, rất nhanh đã hóa thành một sự ngọt ngào làm say lòng người.

“Cám ơn cậu, ăn ngon thật!” Ánh mắt cô bé khi cười khẽ cong lên, Ian hận không thể lập tức kết hôn cùng cô bé!

Cô bé hỏi: “Ian, cậu đi nước nào thế?”

Ian hất cằm lên, hai tay vòng trước ngực: “Singapore, các cậu đã từng nghe qua chưa? Phải ngồi máy bay đấy!”

Trong những đứa nhỏ này, lớn tuổi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện