Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Chương 36


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tịnh Hảo

Mọi người đều nghĩ Daniel bỏ nhà đi, nhưng người thông minh như Daniel sẽ không làm những việc ngu ngốc này đâu! Ngay từ nhỏ mẹ đã bảo cậu bé, kết quả của việc bỏ nhà đi chính là bị bọn buôn người lừa vào trong núi bán cho người khác, ở ngọn núi đó không có sữa, chocolate, khoai tây chiên, hamburger, cậu không chịu đâu!

Cho nên đích đến của “chiến lược mang tính bỏ nhà đi” của Daniel chính là nhà của cậu mình.

Tuy Vu Kinh Hồng và Vu Quy Dã ở tiểu khu khác nhau, nhưng khoảng cách không xa, đừng thấy Daniel tuổi còn nhỏ, cậu bé đã phân biệt được đường đi rồi. 

Trên bầu trời tối đen như mực, từng đợt gió lạnh ùa vào, Daniel út ít sợ hãi run lẩy bẩy, bóng cây đại thụ có thể biến thành quái thú ăn thịt người bất cứ lúc nào, kéo con heo béo kia vào trong huyệt động.

Hai bàn tay nhỏ của cậu bé mò vào trong túi nắm chặt chocolate, tự nói với bản thân mình “Không được sợ”, “không được sợ”, cậu bé cứ làm như vậy cho đến lúc tỉnh táo lại.

Không biết qua bao lâu, khi chocolate trong tay cậu bé bị chảy thành một đống mềm nhũn thì cậu bé đã đến cửa nhà Vu Quy Dã.

Đáng tiếc là, Vu Quy Dã đã rời khỏi nhà vào nửa tiếng trước để đi tìm tiểu tổ tông này.

Daniel đeo cặp da nhỏ căng phồng, tay nhỏ bị bẩn mở nắm cửa cả buổi,

… Chẳng lẽ cậu nhớ nhầm nhà rồi à?

Cậu bé xoay người nhìn cửa nhà ở sau lưng. Tiểu khu này xây nhà rất tiết kiệm kinh tế, mỗi tầng lầu, mỗi cánh cửa đều giống nhau như đúc, Daniel càng nhìn càng cảm thấy cửa nhà đằng sau lưng giống nhà của cậu mình hơn, vì thế cậu bé liếm sạch bàn tay, rồi chạm vào cánh cửa kia, khẽ gõ cửa chính.

Ầm ầm.

Ầm ầm ầm.

Ầm ầm ầm ầm.

Cậu bé gõ cửa, rốt cuộc cánh cửa này cũng mở ra trong ánh nhìn chờ mong của cậu bé ú, nhưng người đàn ông xuất hiện sau cửa không phải là người cậu đẹp trai của cậu bé!

A Dũng cao lớn đứng sau cửa chống trộm, trên người là chiếc quần jeans rộng thùng thình và áo mặc vào mùa thu đã bạc màu. Hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến “Quy định của nhà cho thuê” dán trên tường, miệng ngậm điếu thuốc, cau mày cúi đầu đánh giá Daniel trước cửa.

“Thằng nhóc đến từ đâu thế?” A Dũng gẩy điếu thuốc trong tay, tàn thuốc rơi dưới chân Daniel, cậu bé bị dọa sợ nhanh chóng nhảy ra sau.

Cậu nhóc đâu ngờ được sẽ gặp một người lớn hung hăng đáng sợ thế này chứ, cậu bé ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng, lắp ba lắp bắp nói: “Con… con tìm cậu.”

“Cút cút cút!” A Dũng không khách khí nói, “Chỗ này không có cậu của mày, chỉ có ông nội của mày!”

Không đợi Daniel nói thêm một chữ nữa, cửa chống trộm đập mạnh trước mặt cậu bé, suýt chút nữa chạm vào mũi của cậu.

Ở trong nhà, A Dũng đi đứng loạng choạng, lếch người vào trong phòng ngủ chính.

Khi đi qua căn phòng được ngăn vách trong phòng khách, sau khi ổn định người lại thì gõ lên cửa gỗ, phía bên trong mở ra một khe hở nho nhỏ.

Một cô gái mặc đồ ở nhà thò đầu ra sau khe cửa, trong ngực ôm một cốc nước ấm, một tay kia còn cầm bút vẽ chưa kịp để xuống.

Sau khi vào thu thì hơi ấm không còn nữa, tay chân của Yến Kỳ Vũ lạnh như băng, suốt ngày ôm túi ấm co người trước máy tính, tay lạnh lẽo đến mức cầm không nổi bút cảm ứng. Đúng lúc cửa hàng online có chạy hoạt động, cô mua một bộ đồ nhung san hô lông xù, trên nón ở sau áo còn có một đôi tai thật dài, khiến cô nhìn giống một chú thỏ trắng lớn.

Tuy cô và vợ chồng A Dũng thuê cùng một gian phòng, nhưng cô không có chào hỏi với A Dũng. Nếu không phải lúc nãy cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của một cậu
bé, thì cô sẽ không đáp lời với hắn.

“Sao thế?” Cô hỏi.

A Dũng hít thuốc lá một hơi: “Không có chuyện gì, lúc nãy chuông cửa vang lên tôi còn tưởng là giao đồ ăn đến. Kết quả lại là một thằng nhóc la hét muốn tìm cậu, bị tôi đuổi đi rồi.”

Yến Kỳ Vũ vừa nghe thấy, hơi sốt ruột: “Sao anh lại đuổi cậu bé đi hả? Lỡ cậu bé là đứa nhỏ đi lạc của nhà nào thì sao?”

“Ôi trời chị Yến, chị rãnh rỗi hay sao mà quan tâm đến chuyện này làm gì.” A Dũng ném tàn thuốc xuống, dùng dép lê dập thuốc, trên đất lót gạch men sứ bị mẩu thuốc lá để lại một vết tích đen sì. Hắn nheo mắt, cười cười với Yến Kỳ Vũ, chợt đưa tay về phía đỉnh đầu của cô.

Yến Kỳ Vũ theo bản năng nghiêng đầu tránh thoát, nhưng cậu thanh niên có cử chỉ lỗ mãng lại chụp vào lỗ tai của con thỏ trên đầu cô.

Lỗ tai dài nhỏ bị hắn nắm chặt trong tay, trong lòng của Yến Kỳ Vũ như có tiếng trống đánh vang lên, tính cảnh giác của động vật nhỏ đột nhiên bộc phát.

Nhưng không đợi Yến Kỳ Vũ quát hắn buông tay ra, thì A Dũng đã từ từ chủ động buông lỗ tai dài kia ra.

Hắn cười lưu manh nói: “Chị Yến, nếu chị thích trẻ con như vậy, không bằng tự mình sinh một đứa đi.”

Đương nhiên Yến Kỳ Vũ sẽ không để ý đến kiểu chọc ghẹo này, cô đóng sầm cửa lại, ngăn gương mặt đầy sự nguy hiểm sau ván cửa mỏng manh.

...

Yến Kỳ Vũ bỏ bút xuống, trong lòng cứ cảm thấy có chút không yên. Phân cảnh của truyện tranh trên máy tính đã hoàn thành một tập, hai tập còn lại thì phải chờ tài liệu của thầy Điền Dã.

Điền Dã đã đồng ý với cô, sáu giờ chiều hôm nay sẽ gửi kịch bản tập thứ hai sau khi sửa qua, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin nhắn.

Cô click mở QQ, cuộc đối thoại của hai người còn lưu lại lời nhắn của cô vào một tiếng trước.

Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, tôi đã hoàn thành phân cảnh tập đầu rồi, đã được chị Na Na thông qua, nếu như anh không chê tôi vẽ sơ sài thì cứ xem thử nhé.

Tiểu Vũ Mao: 【 chia sẻ văn kiện 】

Tiểu Vũ Mao: Kịch bản tập thứ hai của anh sao rồi?

Ảnh đại diện của người đàn ông là một chú chim cánh cụt mang khăn quàng cổ, bây giờ đang tối đen, chứng tỏ người đó không có online.

Yến Kỳ Vũ không phải là người thích rảnh rỗi, cô suy nghĩ một lát, quyết định nhân lúc thời gian rảnh này xóa nét thô và chỉnh sửa. Tuy Bộ Na Na nói một tuần sau khi họp bàn đề tài chỉ cần nộp phân cảnh ba tập, nhưng Yến Kỳ Vũ định tiến thêm một bước, tốt nhất có thể làm ra thành phẩm một tập, như vậy phần thắng mới lớn hơn nữa.

Nhưng không ngờ đến cô vừa mới động bút xóa mấy ô vuông, thì phòng ngủ chính phía bên kia truyền đến tiếng tranh cãi không ngừng của cặp trai gái, A Dũng và Tiểu Kiều lại cãi nhau nữa.

Về chuyện bọn họ cãi nhau cái gì, Yến Kỳ Vũ nghe cũng đã gần một năm, đều có thể thuộc lòng thuật lại: A Dũng chỉ trích mỗi ngày Tiểu Kiều đều trang điểm đậm đi làm, còn Tiểu Kiều thì trách A Dũng suốt ngày làm chuyện bậy bạ ở trong game.

Cứ cãi nhau như thế, tên Yến 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện