Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vu Quy Dã rất thông minh, anh biết tính cách Yến Kỳ Vũ thiện lương, cô tuyệt đối sẽ không xem mình là “ân nhân”, lúc trước cô từ chối lời mời của Vu Quy Dã một lần, đương nhiên có thể từ chối lần thứ hai.

Cho nên lần này, Vu Quy Dã còn tung thêm một "thẻ lệnh" khác có liên quan tới: “Hơn nữa, Daniel cũng nhớ cô lắm.”

Quả nhiên Yến Kỳ Vũ mắc mưu.

Tiểu Vũ Mao: Ôi QAQ ngày mai Daniel không cần đến trường sao?

Quy Dã: Lớp bọn nhỏ có hai bạn học bị bệnh thủy đậu, sức đề kháng của trẻ nhỏ yếu, cô giáo sợ bị truyền nhiễm nên cho cả lớp nghỉ rồi.

Quy Dã: Nhưng năm ngoái Daniel bị rồi, cho nên thằng bé không sao cả.

Quy Dã: Lúc trước thằng bé phạm lỗi lớn như thế, bị tôi bỏ hết tất cả hoạt động giải trí, mỗi ngày ở nhà chỉ có thể học tính toán thôi.

Quy Dã: Tôi vừa nói buổi tối sẽ đi tìm cô, thì thằng bé đã ầm ĩ muốn theo rồi.

Quy Dã: Cho nên vị tiểu thư này, cô có bằng lòng để tên nhóc bướng bỉnh này có cơ hội ra ngoài hóng gió không?

Yến Kỳ Vũ bị anh miêu tả đến cảnh này liền nở nụ cười. Sức tưởng tượng của họa sĩ truyện tranh vô cùng lớn, cô dường như có thể nhìn thấy tiểu mập mạp tròn vo bị tra tấn trên bàn, một tay cầm sách toán, một tay cầm 300 bài thơ Đường, trên bảng đen toàn là từ đơn tiếng Anh. Mỗi ngày từ sáng đến tối, trừ ăn cơm ra, thì thẳng bé chỉ có thể đung đưa đầu, miệng toàn là chi, hồ, giả, dã (trợ từ dùng trong văn ngôn để diễn tả lời nói không rõ ràng hoặc bài văn), ABCD, 1234…

Mà người hiền lành điển hình như cô, đương nhiên chỉ có thể trả lời với ba chữ:

Tiểu Vũ Mao: Tôi bằng lòng.

...

Bởi vì hôm nay không cần vẽ tranh, cổ Yến Kỳ Vũ vừa đau, nên cô đã sớm leo lên giường nghỉ ngơi.

Mà thời gian biểu của Vu Quy Dã cũng không có chuyện gì cần làm, hai người tranh thủ trò chuyện với nhau, bất tri bất giác từ ban ngày cho đến đêm tối.

Trước khi gặp được Vu tiên sinh, cho tới bây giờ Yến Kỳ Vũ không nghĩ tới trên đời này sẽ có một người hợp ý cô như thế, bọn họ có những đề tài nói không hết, những câu chuyện nói không xong. Rõ ràng bối cảnh gia đình, hoàn cảnh làm việc không giống nhau, nhưng tam quan của bọn họ lại giống nhau đến lạ thường, chỉ cần tóm được một chút chuyện lý thú, là có thể tán gẫu đến rất lâu.

Theo lẽ thường, tướng mạo Yến Kỳ Vũ hơn người thế này, tính cách nhẹ nhàng, không lo không có bạn bè, nhưng quả thật cô giao thiệp quá ít, bạn trong thế giới 3D cảm thấy cô quá chán, còn bạn trong thế giới 2D lại quá ít.

Chuyên ngành đại học của cô là kế toán, có nhiều cô gái đẹp tựa như mây, nhưng Yến Kỳ Vũ vừa mới nhập học thì đã được mệnh danh là hoa khôi của khoa. Bởi vì cô thích truyện tranh, nên không ít “trạch nam thế giới 2D” mượn cớ có “tiếng nói chung” tiếp cận cô, kết quả phát hiện cô quá nhạt.

Không cosplay, không nhảy múa, không phải là lolita, không học tiếng nhật, không lồng tiếng trên mạng, không xem văn học internet, không vẽ đồng nhân, không chơi game,…

“Yến Kỳ Vũ, thật ra cô là “người 2D” giả.” Có người nói như vậy.

“Sao, sao có thể chứ!” Khi đó Yến Kỳ Vũ còn ngốc nghếch phản bác lại, “Tôi thích truyện tranh, đương nhiên tôi là “2D”!”

Cho tới bây giờ Yến Kỳ Vũ mới hiểu cô và bọn họ khác nhau ở đâu.

Bọn họ thích truyện tranh, xem truyện tranh là một loại “hứng thú”.

Mà cô nhiệt tình với truyện tranh, xem truyện tranh là một loại “sự nghiệp”.

Giống như otaku “thế giới 2D”, những trạch
nam kia không thể nào bắt được tần số với cô; nhưng người tinh anh ở “thế giới 3D” như Vu Quy Dã, lại dễ dàng bước vào thế giới của cô.

Cô nhớ ngày hôm sau sẽ gặp mặt, phải ngủ sớm một chút để nghỉ ngơi. Nhưng sau khi hai người nói “ngủ ngon” với nhau, yên lặng chưa tới năm phút, không biết ai lại ngồi dậy, tiếp tục khơi gợi đề tài.

Sau lần đầu tiên “chúc ngủ ngon”, bọn họ như máy phát bị bật, hỏi “quán ăn gần đây mới mở, ngày mai có muốn đi ăn thử không”.

Sau lần thứ hai “chúc ngủ ngon”, Yến Kỳ Vũ phát hiện nhiệt độ ngày mai sẽ giảm, nên nhắc nhở Vu Quy Dã mặc nhiều quần áo.

Sau lần thứ ba “chúc ngủ ngon”, Vu Quy Dã gửi cho cô một video clip hài hước dễ thương, cô hỏi “Vu tiên sinh đang nuôi sủng vật sao”, anh nói “Nuôi Daniel còn chưa đủ sao”.

Lại sau đó, là lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu...

Bởi vì cổ Yến Kỳ Vũ không thoải mái, chỉ có thể cứng ngắc ngưỡng mặt nằm, nâng di động lên cao ở trước mặt đánh chữ. Nhưng cô mệt mỏi thật, điện thoại cầm không chắc cứ rơi xuống trên mặt cô rất nhiều lần, cô cảm thấy mũi mình bị đập vào đến sắp thấp đi một tẹo rồi.

Cuối cùng, ngay cả chiếc di động rơi tự do cũng không thể gọi được thần trí cô trở về, cô khẽ quấn chăn, ngủ ngon lành.

...

Lúc tỉnh dậy, đã là khi nắng chiếu rực rỡ.

Di động bên gối kêu đã được năm phút rồi, tên của đồng hồ báo thức là “hôm nay ra ngoài phải trang điểm”. 

Trừ hồi năm tư chụp ảnh tốt nghiệp, Yến Kỳ Vũ bị bạn cùng phòng ép trang điểm qua một lần, thì 25 năm khác trong cuộc đời của cô đều là mặt mộc không trang điểm. Cô trời sinh có làn da đẹp, ngũ quan đẹp, mặc cho ai thấy cũng phải gọi một tiếng gái xinh, đầu ngõ có bác gái bán bánh pancake, mỗi lần nhìn thấy cô đều tặng thêm một cây lạp xưởng.

Giống như khi thức khuya chạy deadline, họa sĩ truyện tranh khác đều rụng tóc, nổi mụn, thâm mắt, càng ngày càng già, nhưng cô thì sao, bởi vì hay ở trong nhà, nên làn da vừa trắng vừa mịn, hoàn toàn đối nghịch.

Nhưng con gái nào cũng đều thích đẹp, cô dựa theo “Đề cử mua hàng trang điểm của Bạch Nguyên Nhật” trên mạng mua trọn một bộ trang điểm, đáng tiếc số lần sử dụng rất ít. Tay cô có thể vững vàng vẽ ra nét vẽ chính xác, nhưng không thể nào kẻ mắt trơn tru.

Nhưng vì hôm nay gặp mặt với Vu tiên sinh, tối qua cô đã lục tìm túi trang điểm của cô, đáng tiếc hơn phân nửa đồ trang điểm nếu không phải quá hạn, thì cũng bị hư, duy chỉ có thỏi son màu bánh đậu là dùng được.

Trước khi ngủ, cô đặc biệt để cây son này ở đầu giường, nhắc nhở bản thân mình đừng quên thoa.

... Không sai, thoa son cũng được xem là trang điểm đó!

Nghĩ đến chuyện có thể lập tức nhìn thấy Vu tiên sinh và Daniel, Yến Kỳ Vũ trốn trong chăn, thầm cười trộm 

A, Vu tiên sinh, Vu tiên sinh, Vu tiên sinh.

Rất kỳ quái mà, sao nghĩ đến anh là sẽ vui vẻ thế này chứ.

...

Yến Kỳ Vũ cười rất nhiều, tiếng cười không giấu được trong chăn, cũng chẳng giấu được trong gối, cô chỉ có thể chia một phần 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện