Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Kỳ Vũ mặt mỏng, Vu Quy Dã vừa cười, thì cô đã thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn anh.

Người đàn ông lập tức giơ tay đầu hàng: “Trách tôi rồi, không nên để cô ăn nhiều như vậy.”

Thật ra trong lòng Vu tiên sinh lại mặc kệ: Ai bảo cô khi ăn miệng động tới động lui vô cùng giống một chú thỏ, anh nhịn không được muốn gắp cho cô ăn, chén này còn chưa ăn xong, thì chén thứ hai đã được đẩy tới trước mặt cô rồi.

Đáng tiếc, Yến Kỳ Vũ vẫn không xoa bóp thành công.

Chủ nhiệm nói: “Ăn nhiều cũng không thể xoa bóp, bởi vì cần cô nằm sấp trên giường, tư thế này sẽ ép dạ dày, không tốt đối với cơ thể.”

“Vậy làm sao đây ạ?” Yến Kỳ Vũ vội hỏi, hai người ngàn dặm xa xôi chạy tới bệnh viện, dù sao cũng không thể không làm gì cả, mang cái cổ lệch tới, rồi mang cái cổ lệch rời khỏi.

Lão chủ nhiệm lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, không xoa bóp được, thì làm châm cứu.”

“...” Yến Kỳ Vũ nhảy tót lên, đứng dậy cầm túi xách cùng áo khoác, “Ơ cháu cảm thấy bỗng nhiên cổ không sao cả, ai da, chợt nhớ ra buổi chiều cháu có việc, phải đi trước…” 

“Cháu ngồi xuống cho tôi.”

Yến Kỳ Vũ cực kỳ ủy khuất, không kịp kháng nghị, cơ thể theo phản xạ giống như ngồi xuống.

Lão chủ nhiệm phê bình cô: “Người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, còn sợ chích hả.”

Nhưng chích và châm cứu không giống nhau mà, kim tiêm mới dài hơn? Chỉ một lần tiêm liền đâm vào một chút, rất nhanh kết thúc. Nhưng châm cứu thì sao, một cây kim dài ít nhất là 10cm, trong phim cổ trang có ít
nhất là mười cây kim.

Chỉ ngẫm lại cảnh này thôi là Yến Kỳ Vũ đã sợ run lẩy bẩy.

Trật cổ là do tư thế ngủ không thích hợp, tạo nên cơ thịt gần nửa bên phải cổ cứng đờ, máu không lưu thông. Mà châm cứu hữu hiệu, quả thật có thể giảm bớt vấn đề này, kích thích huyệt vị bị căng, từ từ nới lỏng.

Từ trước đến này Yến Kỳ Vũ vẫn chưa châm cứu, tự mình dọa mình, đôi tay nắm chặt vào nhau.

Vu Quy Dã nhẹ giọng trấn an cô: “Không sao đâu, có tôi ở đây rồi.”

Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông, trong mắt cô có niềm ao ước mà chính bản thân mình không hề biết: “… Anh ở cùng tôi à?”

“Ừm, tôi ở cùng cô.”

Ba chữ đơn giản mang theo một sức hấp dẫn kỳ lạ, như sóng nước nhẹ nhàng ấm áp, chậm rãi chảy qua tim cô. Lúc này cô có người ủng hộ, cũng càng có thêm can đảm, có thể đối mặt với hơn mười “vũ khí” vừa dài vừa nhọn.

... Kết quả năm phút đồng hồ sau, Yến Kỳ Vũ thà rằng lúc nãy không bảo người đàn ông ở lại với cô.

Sao cô có thể đoán trước được, châm cứu phải cởi áo!

Hôm nay cô mặc áo len mỏng cổ tròn, bác sĩ nói một lát sẽ dùng tám cây châm, cổ của cô quá nhỏ, ở dưới không châm được, nên bảo cô phải cởi áo ngoài ra.

May là Yến Kỳ Vũ trừ bỏ nội y ra, thì vẫn mặc áo 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện