Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Trào Phong vừa mới chỉ bảo xong thì cái đầu đỏ chót tung bay trong gió của cậu ấy liền nhận lấy tiếng đánh nghiêm trọng của ông nội phía sau - “bốp!”

Cái đánh này nặng nề rơi lên sau ót, Lâm Trào Phong kêu “Ây da”, suýt chút nữa đầu đã cắm vào trong khe băng.

“Cháu ở đây nhiễu loạn lòng quân quá đấy!” Ông nội Lâm dựng râu trừng mắt, “Ông thấy Tuyết Châu vẫn rất có hy vọng, không phải chỉ là theo đuổi một cô gái thôi sao, cháu ngày thường đã mưu ma chước quỷ giờ phải nghĩ thêm nhiều cách cho anh ấy đi chứ.”

Lâm Trào Phong oan ức muốn chết: “Cháu còn có thể nghĩ được cách gì đây ạ? Anh ấy tự làm mình giống nam phụ bi tình, cháu có trợ giúp thế nào đi nữa cũng vô ích thôi.”

Hai ông cháu vì chuyện đời người của Giang Tuyết Châu bàn tán sôi nổi, mà nhân vật trung tâm bị bàn luận lại cười khổ ngắt lời thảo luận của bọn họ.

“Đàn em Lâm, Trào Phong, thật ra tôi... thật ra như bây giờ rất tốt.” Bàn tay vô thức lướt qua cần câu của người đàn ông rất trắng, giữa ngón trỏ và ngón áp út trắng nhợt thiếu sức sống đầy vết chai, cổ tay còn đeo bao tay tản ra mùi thuốc. Nụ cười của anh nhìn qua quả thật rất xa cách, “Kỳ Vũ là cô gái tốt, nếu như bên cạnh cô ấy đã có người thích hợp, thì tôi sẽ lựa chọn chúc phúc cho cô ấy.”

Lâm Trào Phong cảm thấy tim gan phèo phổi của mình chỗ nào cũng đau: “Thật không có cách giúp anh hiểu! Người đàn ông xuất thân từ gia đình tốt như anh, có nhan sắc, có tiền tài, có danh tiếng, lại chưa kết hôn, thả ra là có thể thu được biết bao cô gái mê muội, rốt cuộc tại sao anh không chịu trực tiếp nói tâm ý của anh cho cô ấy nghe thế? Một câu “anh thích em” khó nói thế sao?”

Giang Tuyết Châu khẽ cúi đầu lộ ra nụ cười nhạt, nhìn từ góc độ của Lâm Trào Phong, dưới bóng mái tóc rơi trước trán dường như tràn ngập vẻ do dự.

“Qua thêm mấy tuần nữa, là tôi 39 rồi.”

“... Cái này không phải còn chưa tới sao.” Lâm Trào Phong nghẹn lời, lúng túng nói.

“Nhưng cô ấy mới 25 tuổi, tôi lớn hơn cô ấy nhiều lắm.”

Giang Tuyết Châu nhìn xa xăm, rơi vào trong hồi ức: “Tôi làm việc cùng cô ấy suốt một năm, đúng 365 ngày. Những trợ lý đến rồi lại đi, rất nhiều người không làm lâu dài được, học được chút kinh nghiệm, lăn lộn được một chút thì lập tức rời khỏi, chỉ có cô ấy vẫn luôn ở phía sau ủng hộ tôi. Trước giờ cô ấy không hề qua mặt thầy, muốn học cái gì đều thoải mái nói với tôi là muốn học, chỉ cần tôi dạy qua một lần là cô ấy rất nhanh đã có thể bắt đầu. Sau này tôi mới biết, những việc này đều do cô ấy luyện
tập hàng trăm hàng nghìn lần vào tối.”

Người đàn ông than nhẹ: “Tôi thích cô ấy từ khi nào... tôi cũng không nói được. Nhưng thời gian ngắn ngủi trái ngược, gặp được người tốt như cô ấy, tôi nghĩ không ai không động tâm.”

Anh đã nghĩ bao nhiêu lần cũng không ra, anh đang vẽ được một nửa thì đột nhiên dừng bút, quay đầu nhìn cô vùi đầu làm hậu kỳ, ánh mặt trời chiếu rọi lên ngòi bút của cô, mà cô đã lạc vào tim anh.

Nhưng khoảng cách về tuổi tác giữa họ...

Trước khi gặp được Yến Kỳ Vũ, anh cảm thấy mình đang vào tuổi trung niên, phấn chấn tùy ý, còn có thể vẽ tiếp thêm 30 năm nữa. Nhưng ở trước mặt cô, anh lại trở thành người trung niên vụng về, không dám làm phiền đóa hoa sắp nở.

Sau khi đại tác phẩm Phượng Hoàng Đài của Độc Câu Hàn kết thúc tuyên truyền, cô gái rất có trách nhiệm này mới rời khỏi phòng làm việc của anh. Giang Tuyết Châu đã níu giữ cô, nhưng cô lại nói cô muốn thử độc lập bước ra.

Là một người thầm mến, anh không muốn. Nhưng với tư cách là họa sĩ tiền bối, anh chúc mừng. diennDannLEQuyDonn~!

Giang Tuyết Châu vẫn luôn lặng lẽ quan tâm đến cô, sau khi biết cô ký hợp đồng với truyện tranh Cá Heo, anh lập tức nghĩ cách giúp cô tìm được một người hợp tác tốt. Lúc trước biên tập của Long Long Long vốn định để cậu ấy và một họa sĩ khác hợp tác, nhưng Giang Tuyết Châu âm thầm hỏi thăm, thúc đẩy bộ truyện ngắn cải biên thành truyện tranh đầu tiên của Yến Kỳ Vũ ra đời.

Nhưng những việc này, Giang Tuyết Châu cảm thấy không cần phải nói.

Nhưng Hoàng Đế không vội, Thái Giám đã gấp.

Từ trước đến nay Lâm Trào Phong nhìn thấy con gái sẽ muốn theo đuổi, chưa từng gặp qua người đàn ông không nóng không lạnh thế này: “Lớn tuổi chút thì có sao nhỉ? Cô ấy cũng không phải không trưởng thành! Cho dù không theo đuổi thành công, cùng lắm gặp nhau chỉ xấu hổ mà thôi! Với sự hiểu biết của tôi đối với hai người, coi như hai người không thành, thì cũng sẽ không đến mức long trời lở đất bỏ bạn tốt cả đời... Sao anh không thử đi chứ. Tiến lên phía trước một bước, tất cả đều có khả năng.”

Lời nói của Lâm Trào Phong quả thật nói trúng tiếng lòng của Giang Tuyết Châu.

Trước giờ anh vẫn luôn rất sợ, sợ Yến Kỳ Vũ đồng ý anh, nhưng vì chênh lệch tuổi tác quá lớn mà bị chỉ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện