Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hợp đồng giữa nền tảng và họa sĩ truyện tranh có rất nhiều loại.

Có loại như “hợp đồng tác giả” của trang web, tức trong vòng bao nhiêu năm, tất cả tác phẩm của tác giả đó chỉ có thể đăng trên nền tảng này, trang web sẽ đưa ra tài nguyên tốt nhất để tuyên truyền; còn có một loại là “hợp đồng tác phẩm”, tức tác phẩm này chỉ có thể đăng độc quyền trên nền tảng này; loại cuối cùng chính là “hợp đồng tự do” thoáng hơn, tác giả có thể tùy ý đăng tác phẩm của mình ở nhiều nền tảng khác, hơn nữa còn có thể vào V để thu lời trên nhiều nền tảng, nhưng loại hợp đồng này chỉ có họa sĩ đại thần mới có sức mạnh thương lượng với nền tảng.

Lúc đầu Yến Kỳ Vũ nghĩ, Giang Tuyết Châu dự định để tác phẩm của mình tiến ra nhiều nền tảng ký “hợp đồng tự do”, không ngờ tới sau khi hỏi kỹ mới phát hiện anh quyết định ký “hợp đồng tác phẩm” độc nhất!

Chuyện này... Chuyện này thông thường chỉ có người mới vào nghề mới lựa chọn ký loại hợp đồng này! Nhưng của Tri Bất Đạo Tiên Nhân cũng là hợp đồng tác phẩm, bởi vì lúc ông mới bắt đầu đăng nhiều kỳ Bạo Liệt Thần Quyền thì cũng chỉ là một người vô danh, không nền tảng nào chịu nhận, chỉ có tổng biên Cà Ca của truyện tranh Cá Heo có đôi mắt tinh tường như đuốc, thu nhận ông ấy vào dưới tay rèn giũa thành một ngôi sao.

Tiểu Vũ Mao: Hợp đồng tác phẩm?

Tiểu Vũ Mao: Thầy Giang, thầy có nên suy nghĩ kỹ lại không! QAQ!

Tiểu Vũ Mao: Đại thần như thầy mà ký hợp đồng tác phẩm thì chịu thiệt lắm.

Độc Câu Hàn: Tôi đã nghĩ kỹ rồi.

Độc Câu Hàn: Em cũng biết con người tôi sợ nhất là phiền, tuy nền tảng của hợp đồng tự do tốt nhưng độc giả quá lẻ tẻ, cần phải giành ra tinh lực và cử nhân viên để bảo vệ nhóm độc giả, khó tránh khỏi có những nơi để ý không tới.

Độc Câu Hàn: Bây giờ truyện tranh mạng Cá Heo là nền tảng truyện tranh thành công nhất. Em yên tâm, thầy ký với nó, sẽ không thiệt thòi đâu.

Tiểu Vũ Mao: Vậy được rồi.

Tiểu Vũ Mao: Em tin tưởng ánh mắt của thầy.

Tiểu Vũ Mao: Còn có.. Cảm ơn thầy đã cho em cơ hội này QAQ!

Mặc dù ở việc khác Yến Kỳ Vũ có hơi chậm chạp, nhưng đôi khi cô cũng rất “thông minh”. Cô bước vào giới truyện tranh đã gần bốn năm, biết rõ trong giới này rất cần mối quan hệ. 

Độc Câu Hàn là đại thần cao nhất trong giới, nếu như anh muốn nghe ngóng cách liên lạc của biên tập truyện tranh Cá Heo, không biết có bao nhiêu người lũ lượt đưa danh thiếp cho anh, nhưng anh lại chọn trợ lý đã từng làm việc cho mình để nhờ giúp đỡ “giới thiệu”. Nếu như chuyện này thành công, Yến Kỳ Vũ với tư cách là người trung gian, tuyệt đối sẽ được biên tập nào đấy ghi nhớ công lớn, nói không chừng ngay cả tổng biên cũng có thể biết đến tên của cô, rất có ích đối với sự phát triển tương lai sau này.

Có thể nói, Giang Tuyết Châu có vẻ như đang nhờ Yến Kỳ Vũ giúp anh, nhưng thật ra lại ngược lại, là anh đang dùng danh tiếng của mình để lót đường cho Yến Kỳ Vũ.

Bởi vậy, sao Yến Kỳ Vũ có thể không cảm động chứ?

Độc Câu Hàn: [sờ đầu]

Độc Câu Hàn: Kỳ Vũ, giữa tôi và em, cần gì phải nói cảm ơn.

...

10 giờ sáng trong thời gian làm việc, bộ phận biên tập của truyện tranh mạng Cá Heo đã lần lượt ngồi đầy người. Công ty internet đi làm trễ, rất nhiều người còn chưa tới, trong thời gian đang đợi máy tính khởi động, nhàn nhã đi rót nước, đến toilet trang điểm, tác dóc.

“Tôi nói này, lúc nãy tôi gặp Jack ở bộ phận nghiên cứu phát triển trong thang máy, ông trời ơi, mắt lão đại thâm như thế, chắc sắp đến cằm luôn rồi.” Một biên tập ở tổ hai khoa trương nói.

“Tôi cũng thấy, tôi cũng thấy nữa.” Một biên tập ở tổ ba vừa mới rót cafe từ phòng nghỉ ngơi trở về nói, “Tôi hỏi anh ấy “Sao hôm nay anh đi làm sớm thế, không phải bình thường các anh tới 12 giờ mới đến công ty sao”, kết quả anh ấy lại nói, “Không phải tôi đi làm, mà là tan làm”!”

Mấy biên tập
nghe xong, đều sợ tới mức lắc đầu liên tục. Tuy nhóm biên tập cũng làm việc một năm 365 ngày không ngừng, phải thúc giục tác giả sáng tác, giúp họ sửa dàn ý, giúp họ đề cử mấy vị nào đó, nhưng nói tóm lại, lại nhàn rỗi hơn nhân viên lập trình.

Bọn họ thay phiên nhau trao đổi đủ loại bát quái. Lúc này, một nam đồng nghiệp tổ một bỗng nhiên đứng dậy, hai cánh tay đặt lên vách ngăn bàn làm việc, phấn khích khoe khoang mình nắm được thông tin. 

“Tôi biết tại sao họ phải bận như thế!” Cậu nói, “Bởi vì phiên bản mới của app chúng ta sắp ra mắt rồi!”

“Nhanh như vậy à?”

“Này mà còn nhanh?” Cậu hừ một tiếng, “Ban đầu nói sẽ ra mắt vào tết Dương lịch, nhưng giờ đã đẩy sang tháng hai, nhìn có vẻ là định cập nhật vào tết âm lịch rồi.”

Tất cả biên tập đã sớm nhận được tin tức: Phiên bản app truyện tranh mạng Cá Heo lần này là công cuộc sửa đổi vô cùng quan trọng, tất cả trang đều trở nên hoàn toàn khác, UI tiến hành thiết kế hoàn toàn mới, giảm bớt cột, vị trí đề cử nhiều hơn, đề - cử - tăng - lên! Chỉ điều này thôi đã đủ khiến tất cả biên tập dâng lên sự suy tính trong lòng.

Mọi người sôi nổi tụm lại, bắt đầu bàn đủ loại tin tức về phiên bản mới, tiếng thì thầm ồn ào khiến người ta đau cả đầu.

Bộ Na Na ở tổ ba ngồi gần cửa sổ không chịu nổi, cô lấy tai nghe từ trong ngăn kéo ra đội lên đầu, bật âm lượng lớn, nhạc rock’n roll mạnh mẽ ngăn cách cô khỏi những ồn ào kia. Cô cầm lấy kiếm và lá chắn của mình, không chùn bước xông ra chiến trường.

Thúc giục bản thảo, đọc kịch bản, làm báo cáo, liên lạc phía hợp tác bên kia... Tiếp tục “gióng trống khua chiêng” làm việc tiếp, ngay cả bữa trưa cô cũng chưa ăn, gặm hai quả chuối làm bạn với ppt cho qua chuyện.

Phó chủ biên Đặng Diệu Hoa tổ một lại mặt dày đi qua lôi kéo làm quen, ân cần hỏi cô: “Ơ Na Na, sao trưa lại ăn trái cây thế, sẽ không phải là đang giảm cân chứ?... Ôi phụ nữ các cô cứ đua nhau giảm cân, tối thấy vóc dáng của cô vừa vặn, nhưng cũng đừng giảm luôn ngực đấy nhé! Ha ha, nói giỡn, nói giỡn thôi.” 

Bộ Na Na liếc hắn, giơ tay lấy trái chuối nhỏ lùn còn chưa dài bằng ngón tay, bàn tay xinh đẹp sơn móng màu đỏ xẹt qua đỉnh trái chuối, chốc lát dùng lòng bàn tay vò nhẹ, chốc lát thì lấy mu bàn tay chầm chậm xoa nhẹ... Đặng Diệu Hoa trợn trắng mắt, không kiềm được nuốt nước miếng.

Đột nhiên, một tia sáng vụt qua, trái chuối vừa xấu vừa ngắn nháy mắt bị băm thành phân nửa, một nửa trong đó rơi “bịch” xuống đất, lăn ngay dưới chân Đặng Diệu Hoa.

Lại nhìn dao trai trái cây chẳng biết xuất hiện từ lúc nào trong tay Bộ Na Na, cây dao ấy có tạo hình giống thanh kiếm samurai Nhật Bản thu nhỏ, sắc bén lạnh lẽo, khiến người ta nhìn mà sợ.

Đặng Diệu Hoa kêu rên, suýt chút nữa tròng mắt rớt xuống.

Bộ Na Na ném trái chuối tan nát trong tay, kiêu kỳ cất cây dao nhỏ, rút khăn giấy lau lên tay thật kỹ.

Đặng Diệu Hoa vội kẹp chặt đùi, giằng những lời lẽ xấu xa xuống vội vàng rời đi.

“Tên khốn kiếp.” Bộ Na Na trừng mắt nhìn màn hình, đè thấp giọng trong tiếng nhạc rock’roll, “Nếu tôi là tổng biên, việc đầu tiên chính là đuổi cổ tên sắc lang hay lên mặt này đi.”

Đáng tiếc là, cô không phải tổng biên, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện