*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Con thỏ nhỏ lúng túng hỏi: “Anh anh anh anh anh đến tìm em làm gì thế?”
Sói xám lớn dịu dàng trả lời: “Không phải em nói hôm nay phải đến ban biên tập à? Anh lái xe đến đón em.”
“Không cần, không cần đâu ạ, ở cổng tiểu khu có xe bus chạy suốt, em tự đi là được rồi!” Yến Kỳ Vũ vắt hết óc muốn đánh tan ý định của anh, “Thật sự tiện lắm, chỉ mất 40 phút là đến rồi!”
Nhưng Vu Quy Dã không phải là người dễ dàng bị xua đuổi: “Nhưng anh vừa mới kiểm tra tuyến đường mà xe bus thường đi đã xảy ra sự cố, bây giờ cả khu vực trên bản đồ đều hiện màu đỏ chót. Nếu như em đi xe bus chắc chắc sẽ bị muộn, nhưng anh biết một con đường nhỏ có thể giúp em đi vòng, chỉ mất nửa tiếng.”
Yến Kỳ Vũ:... QAQ!
Vu Quy Dã thở dài xuất chiêu lấy lùi làm tiến: “Hay là... ngay cả nửa tiếng em cũng không muốn đi cùng anh?”
“Sao có thể chứ!!!” Yến Kỳ Vũ thốt ra, rồi ảo não đập trán vì lanh mồm lanh miệng.
Lời đã thốt ra, cô còn từ chối nữa thì quá giả tạo rồi. Anh Vu thông minh như thế, cô nói càng nhiều thì càng sai, lỡ như bị bại lộ trước mắt anh.
Yến Kỳ Vũ chỉ có thể cam chịu: “Được rồi, phiền anh rồi.”
“Vậy bây giờ cô Yến có thể xuống lầu không?” Người đàn ông thúc giục nói, “Hình như anh đã chắn ngang cây mà thú cưng trong tiểu khu em thích nhất, chúng nó vì báo thù mà ngửi trên bánh xe anh rất lâu rồi, chỉ còn thiếu nhấc chân lên thôi.”
“Chuyện đó... Lúc nãy em nói “vừa ra khỏi cửa” không phải là vừa ra khỏi cửa nhà mà là vừa ra khỏi cổng tiểu khu, bây giờ em đã đi tới trạm xe phía ngoài rồi.”
Quả nhiên Vu Quy
Dã không nghĩ nhiều: “Được, em đứng đó đừng đi đâu hết, anh đến ngay.”
“Ừm ừm, em bảo đảm sẽ không nhúc nhích.”
Điện thoại vừa cúp, “tiểu lửa đảo” ném điện thoại trong tay đi, xoải chân xông ra ngoài. Trạm xe đó vừa đúng nằm giữa chỗ ở giả và chỗ ở thật của Yến Kỳ Vũ, bình thường cô đi từ từ mất khoảng 5 phút, nhưng hôm nay vì để che giấu lời nói dối mà phải dốc hết sức chạy nhanh.
Đừng thấy bình thường Yến Kỳ Vũ rất ít tập thể dục, nhưng vào thời khắc nguy hiểm, cho dù là chú thỏ chân ngắn cũng có thể chạy với tốc độ như báo.
Khi cô liều cái mạng già này chạy đến trạm xe, thì tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đỡ tấm bảng trạm há miệng thở dốc, sau khi vận động kịch liệt, cả khuôn mặt cô đều đỏ ửng, trên người bốc lên hơi nóng, như bánh bao nhỏ mới ra lò.
Không đợi cô điều chỉnh xong, thì một chiếc SUV khí thế xa hoa dừng ở bên cạnh cô, cửa sổ hạ xuống, gương mặt của anh Vu lộ ra vẻ hoang mang xuất hiện trong khoang xe.
“... Em nhìn qua giống như là vừa mới vận động kịch liệt vậy.”
Yến Kỳ Vũ vừa thở dốc vừa trả lời như đinh đóng cột: “Đứng ở trạm xe rất lạnh, em nhảy nâng cao đùi 100 lần, làm ấm cơ thể.”
Vu Quy Dã: “...”
Được rồi, cô nói gì, anh cũng sẽ tin cái đó.
Có xe đặc biệt đến đón, chẳng những ít tốn thời gian và sức lực mà còn không cần chen lấn, trên con đường càng tràn ngập tiếng nói cười. Rõ ràng họ đã quen biết nhau lâu như vậy, rõ ràng những chủ đề có thể tán gẫu đều đã từng nói qua một lần, nhưng giữa Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã không hề