Hiên Viên Nam Lăng
lôi kéo thân thể cố sức nắm lấy dây leo che phủ ngoài hang động chỗ bọn
họ ẩn náu, ngoài hai chân vẫn còn miễn cưỡng ở trong thì hầu như nửa
người đều treo lơ lững ở ngoài không trung, tư thế này thật sự rất nguy
hiểm, cúi đầu nhìn xuống phía dưới là vực sâu vạn trượng, chỉ cần buông
lỏng tay thì sẽ té xuống tan xương nát thịt.
Dù là Hiên Viên Nam Lăng cũng đổ mồ hôi lạnh, người bị thương nặng còn bụng thì trống
rỗng không còn chút sức lực, mắt thấy quả kia ở gần ngay tay nhưng lại
giống như sẽ bay xa, dù thế nào cũng không với tới.
Vô Tà
nâng mắt yên lặng nhìn nam tử đang vặn vẹo thân thể cố sức hái quả ngoài cửa động trong lòng càng thêm nghi ngờ, không biết nam nhân này thật sự là tay trói gà không chặt ngay cả hái hai quả trái cây cũng phải cố sức như vậy, hay là có âm mưu khác, lúc nào cũng không quên che đậy bản
thân.
”Ha ha ha! Đắc thủ! Tiểu oan gia, lần này chúng ta có
ăn!” Chợt nghe thấy Hiên Viên Nam Lăng vui vẻ kêu lên, bên ngoài ánh mặt trời lên cao làm sau lưng Hiên Viên Nam Lăng là cả một màu vàng kim rực rỡ, giờ phút này trong tay hắn đang nắm hai trái cây vừa mới hái xuống, quay đầu nhìn về phía Vô Tà cười đắc ý. Vẻ mặt ngày thường lười biếng
lại thêm chút tà mị phong tình lại bị dọa sợ ra mồ hôi lạnh đầy đầu vậy
mà ánh sáng màu vàng kim sau lưng thêm ý cười nơi đáy mắt lại càng rực
rỡ sáng chói.
Khung cảnh trước mắt khiến Vô Tà có chút hoảng hốt, nàng với Hiên Viên Nam Lăng cũng không tính là bằng hữu, mặc dù
miễn cưỡng coi là quen biết nhưng lại chưa tới hai ngày, một người là
thế tử gia Biện quốc, một là Sở vương Bắc Tề không có ý tốt bắt nàng đi. Lúc này hai người lại cùng nhau bị đuổi giết rơi xuống vách núi, ngay cả hái được quả cũng là “chúng ta có ăn”, thật sự không ngờ được
sẽ có trường hợp “đồng sinh cộng tử” này.
Tuy Vô Tà thờ ơ
lạnh nhạt nhưng giống như bị nụ cười nữa thật nữa giả kia của Hiên Viên
Nam Lăng vui lây, khẽ ngẩn người, nàng còn là bò dậy cẩn thận lại gần
muốn nhận lấy quả Hiên Viên Nam Lăng đưa tới.
Hiên Viên Nam
Lăng đang đắc ý, chợt trên đầu có tiếng ‘rắc rắc’ giống như tiếng dây
leo đang đứt, hai người sửng sốt trợn to mắt nhìn đối phương, Hiên Viên
Nam Lăng cũng đã nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức khó coi. Hắn xanh mặt la lên nhưng chỉ nháy mắt dây leo hắn nắm trong tay chống đỡ sức nặng
cơ thể đã đứt, trong chớp mắt đó dường như hô hấp như dừng lại, cả người rơi xuống, ngay cả quả trong cũng không cần, buông tay ném sang một
bên, một tay vội vàng nắm mép tảng đá, thân thể dần rơi xuống...
Ngay thời điểm nguy cấp có một cánh tay nhỏ bé “ba” một tiếng để vào lòng
bàn tay hắn, ấm áp, đáy mắt Hiên Viên Nam Lăng chợt lóe ánh sáng. Dường
như có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc bởi vì dùng sức mà đỏ lên, mồ hôi nàng từ cằm rơi
xuống môi hắn, ma xui quỷ khiến thế nào Hiên Viên Nam Lăng lại vươn đầu
lưỡi liếm, mặn, không nghĩ tới mồ hôi tiểu tử này lại không thối.
Hắn mở mắt khóe miệng chứa ý cười sâu xa, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt,
hung tợn nhìn chằm chằm Vô Tà: “Tiểu oan gia, đêm qua ta ôm ngươi ngủ
một đêm sợ ngươi rơi xuống sườn núi, lúc này ngươi không thể thấy chết
không cứu, mau kéo ta lên đi!”
Vô Tà dùng sức bắt được một
tay khác của hắn, dù sao Hiên Viên Nam Lăng cũng là một nam tử trưởng
thành, sức nặng đủ để sắc mặt Vô Tà càng ngày càng trắng, dưới chân lảo
đảo suýt nữa cũng bị hắn kéo chung xuống dưới. Cuối cùng cả người Vô Tà
ngã trên đất, cắn răng kéo tay hắn mới miễn cưỡng ổn định thân thể hai
người.
Bên tai lại nghe thấy giọng Hiên Viên Nam Lăng nói
không cho phép nàng thấy chết mà không cứu, Vô Tà đen mặt, nghẹn thật
lâu mới nghiến rang nói từng chữ từng chữ: “Ta sẽ không buông tay!”
Hiên Viên Nam Lăng nghe xong, đột nhiên trong lòng xẹt qua dòng điện, lẳng
lặng nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Vô Tà có chút thất thần,
thậm chí quên bản thân đang ở trong hiểm cảnh, trong chớp mắt trên mặt
hắn nào còn bộ dáng sợ chết lúc trước mà chỉ có vẻ mặt thích ý lười
biếng, cả người giống như gãy tay gãy chân cũng không có cảm giác đau
đớn.
Vô Tà tự nhiên không quan tâm vẻ mặt của Hiên Viên Nam
Lăng, cả người nàng cũng không còn chút sức lực, lâu vậy không có ăn
cơm, phản ứng nhanh chóng vừa rồi đã tiêu hao hết thể lực. Lúc này chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, bàn tay trong tay Hiên
Viên Nam Lăng giống như bị kéo gãy xương rất đau.
Hiên Viên
Nam Lăng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vô Tà, bất ngờ nói một câu: “Tiểu oan gia, sao ngươi không nhân cơ hội này buông tay giết ta?”
Vô Tà sửng sốt một chút, đúng vậy a, tại sao nàng không nhân cơ hội này
buông tay? Cho dù Hiên Viên Nam Lăng có ý gì thì lần này hắn chết cũng
không hề liên quan tới nàng. Mấy năm nay thế lực Bắc Tề rất lớn, việc
thiếu một Hiên Viên Nam Lăng với nàng cũng không phải là chuyện xấu.
Hiên Viên Nam Lăng nhìn thấy vẻ mặt Vô Tà tim bỗng đập mạnh loạn nhịp, bất
chợt nói: “Chẳng lẽ ngươi biết ta đối tốt với ngươi, đêm qua không có
đẩy ngươi chết, lúc này ngươi mới bánh ít đi bánh quy lại không bỏ được
ta?”
Vô Tà không trả lời chỉ làm bộ buông lỏng tay, lần này
Hiên Viên Nam Lăng ngoan ngoãn ngậm miệng, nắm chặt tay Vô Tà dở khóc dở cười: “Đừng đừng đừng, tiểu oan gia, ta nói hưu nói vượn đó,
ngươi..ngươi.. ngươi đừng buông tay, không phúc hậu đâu!”
Hai người giằng co kiệt sức cuối cùng cũng kéo Hiên Viên Nam Lăng lên, hai
chân hắn vừa chạm đất Vô Tà cũng lập tức vô lực, cả người ngã ngồi trên
mặt đất thở hỗn hển.
Hiên Viên Nam Lăng cũng mệt không chịu
nổi, hai người song song ngã ngồi xuống thở hỗn hển co quắp trên đất, cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, gió lạnh trên núi lúc chiều tối thổi đến khiến cả hai đều rét run, ai cũng không còn sức nói chuyện, nhìn bộ dáng chật vật của đối phương chợt nở nụ cười, sống sót sau tai nạn lại
làm lòng cả hai nhẹ nhõm lạ thường.
”Tiểu oan gia, xem ra
hôm nay ta cũng không nỡ để ngươi chết.” Hiên Viên Nam Lăng thở gấp, vẻ
mặt kia vẫn lười biếng như cũ nhưng ánh mắt nhìn Vô Tà lại càng thêm sâu thẳm.
”Ta sẽ không chết.” Vô Tà cũng có chút dở khóc dở cười, người này có bản lãnh chọc nàng nổi giận.
Chợt Hiên Viên Nam Lăng cười: “Đó là tốt nhất, nghe nói ngươi với Tuyên
vương Biện quốc các ngươi rất quen thuộc, quan hệ không bình thường,
cũng đúng, thật sự Tần Yến Quy là người có thủ đoạn, nếu hắn muốn bảo vệ ngươi thì chỉ sợ người bên cạnh cũng không giết được ngươi. Bất quá, ai có thể bảo đảm ngày sau Tần Yến Quy mà ngươi sở tin tưởng sẽ không nổi
lên sát tâm mà giết ngươi?”
Vô Tà nhíu mi, trong mắt trở nên sắc bén, Hiên Viên Nam Lăng biết nàng tức giận nhưng cũng không đi dụ
dỗ, chỉ cười híp mắt nói: “Tiểu oan gia, ngươi đừng xem thường Tần Yến
Quy. Hôm nay ta thấy hắn cũng có chút mặc cảm, nói về nhẫn tâm ta thật
sự không bằng hắn. Nếu ta nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn, lại một ngày một
năm tự mình dạy ngươi từng chút một trưởng thành thì dĩ nhiên sẽ thương
ngươi đến tận xương tủy, không đành lòng để ngươi ăn dù chỉ là một chút
đau khổ, nhưng Tần Yến Quy thì không chắc. Hôm nay hắn thực hiện
lời hứa che chở ngươi thì sẽ có bản lãnh che chở ngươi dù ở đầm rồng
hang hổ vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, có lẽ dùng tính mạng của hắn đi
bảo hộ ngươi hắn cũng đồng ý. Nhưng ngày khác nếu hắn không muốn bảo vệ
ngươi thì bất cứ lúc nào cũng có thể ném ngươi ra ngoài mặc cho người ta khi dễ phân thây, ta bảo đảm với tác phong làm việc của hắn tuyệt đối
sẽ không chớp mắt một cái.”
Lòng Vô Tà chợt lạnh, không lên tiếng cũng không phản bác lời nói của Hiên Viên Nam Lăng.
Nếu là Tần Yến Quy đúng như trong lời nói…
Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không đi tới bước kia, lòng người chia làm hai nửa,
tâm tư nàng thật sự dao động vì Tần Yến Quy, hắn cười nàng sẽ vui theo,
hắn lạnh nhạt tuyệt tình lòng nàng sẽ lo lắng khó chịu như bị thiên đao
vạn quả. Có lẽ... nàng thật sự thích hắn, nhưng một nửa kia nàng ngụy
trang cho mình. Dù nàng tuyệt đối sẽ không đi tới bước kia nhưng nếu có
một ngày Tần Yến Quy nhìn nàng bị thiên đao vạn quả cũng không hề lộ ra
bất kỳ cảm xúc gì thì nàng sẽ kiên quyết gạt bỏ nửa trái tim kia, không
ai có thể động được nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân thất bại
thảm hại.
Thấy Vô Tà không nói, Hiên Viên Nam Lăng không
khỏi lắc đầu, tiểu tử này cũng thật đáng thương, phụ vương mất sớm, thân phận lại không được tự nhiên, ngay cả vị duy nhất bảo vệ mình kia lại
là một người tâm tư lạnh nhạt, hắn nhìn thấy cũng có chút đau lòng cho
nàng.
Chợt Vô Tà nghĩ tới gì đó, đôi mắt nàng như có điều
suy nghĩ nhìn Hiên Viên Nam Lăng ở đối diện, mặc dù cả người chật vật
nhưng vẫn tự nhiên lười biếng ngồi dưới đất cười, chẳng lẽ Hiên Viên Nam Lăng biết được gì đó? Nếu không đang yên đang lành hắn cũng sẽ không
đột nhiên nhắc tới Tần Yến Quy. Nhưng trong lòng Vô Tà có chút nghi ngờ, bọn họ bị vây ở vách đá cao ngất này lại còn treo giữa vách đá dựng
đứng không thể liên lạc với bên ngoài, huống chi, nếu có người tìm tới,
nàng và Hiên Viên Nam Lăng luôn luôn ở chung một chỗ, khối đá dưới chân
lại nhỏ hẹp thì không có lý do gì nàng không biết.
Dường như biết trong lòng Vô Tà có nghi ngờ, chợt Hiên Viên Nam Lăng cười bí hiểm như có ý khoe khoang, để ngón cái và ngón trỏ ở giữa môi thổi, chợt có
tiếng huýt vang dội, sau đó nghe thấy tiếng vỗ cánh bên ngoài, một con
chim ưng màu nâu khói lượn giữa không trung hai vòng rồi lao xuống lượn
chỗ Hiên Viên Nam Lăng hai vòng mới đi.
”Chim ưng truyền tin.” Vô Tà há miệng vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù huấn luyện chim ưng ở Biện quốc hiếm thấy nhưng với người Bắc Tề vốn là bộ tộc trên lưng ngựa mà nói lại hết sức tầm thường.
Hiên Viên Nam Lăng chậm rãi lóc từ trong ngực ra một cuộc thư do chim ưng
đưa tới buổi tối hôm qua, khoan thai nói: “Cho nên ta nói Tần Yến Quy là người nhẫn tâm cũng không phải bịa chuyện. Đêm qua lúc ta và ngươi gặp
chuyện không may, Bình thành bị vây, trong thành đã sớm không có lương
thực không binh không tướng, năm nghìn nhân mã muốn địch lại ba vạn quân phản loạn chẳng phải là chịu chết sao? Vốn là giữ thành, mặc dù không
chờ được viện binh nhưng với thủ đoạn của Tần Yến Quy cùng sức mạnh Yến
Bắc quân thì chống đỡ bảo vệ thành trì mấy ngày cũng không phải việc
khó. Bất quá Tần Yến Quy lại là nhân vật hung ác, dùng bản thân lừa ba
vạn quân phản loạn vào thành, ai ngờ trong thành lại không có người nào, quân phản loạn biết bị lừa nhưng vẫn để cho Tứ lang liều mạng của Biện
quốc các người mang theo năm nghìn binh mã giết quay đầu bỏ chạy.
Tốt cho một cái đóng cửa đánh chó.”
Trong quân phản loạn kia có không ít người của Hiên Viên Nam Lăng, hắn nói“đóng cửa đánh chó” lại không có chút cảm giác nào, người này da mặt đủ
dày.
Lần này, Vô Tà cũng rất bất ngờ, Tần Yến Quy tự nhiên có thủ đoạn của hắn, dùng bản thân làm mồi nhử thì đủ thấy hắn vẫn nhẫn tâm
với mình như cũ, nếu trong thành không có Tuyên vương thì làm sao quân
phản loạn sẽ tin rằng năm nghìn binh mã đều tử thủ trong thành? Ai cũng
không ngờ được Tần Yến Quy sẽ đặt vào chỗ mình nguy hiểm nhất chờ Tần
Thương dẫn người vòng trở lại đánh giết.
Người của Hiên Viên Nam Lăng cũng rất giảo hoạt, có bọn họ lẫn vào quân phản loạn thì tự nhiên
không có dễ dàng bị lừa như vậy. Nếu Tần Thương dẫn người núp ở gần Bình thành sợ là đã sớm bị người phát hiện, tất nhiên bọn họ sẽ không dám
núp quá gần, nếu núp quá xa để Tần Yến Quy ở lại với ba vạn quân phản
loạn thì dù là ai cũng đều không dám to gan làm như vậy, nhưng người nọ
lại là Tần Yến Quy, xưa nay hắn là người dám mạo hiểm.
Dường như Hiên Viên Nam Lăng còn chưa nói hết, mắt hắn chợt lóe tinh quang,
lười biếng híp mắt bộ dạng điên đảo chúng sinh: “Thám tử truyền tin,
trong lúc đối địch sắc mặt Tần Yến Quy đột nhiên trắng bệch miệng hộc
máu giống như sắp ngã xuống bất tỉnh lại cầm kiếm đâm mình một nhát,
kiếm kia cũng trực tiếp xuyên qua ngực mới thanh tỉnh đợi được đến
lúcTần Thương dẫn người trở về. Nhưng theo ta được biết, lúc ấy không có ai đến gần hắn, sao đột nhiên lại hộc máu...”
Giọng nói
Hiên Viên Nam Lăng chậm rãi hoang mang khiến sắc mặt Vô Tà trắng bệch,
hắn liếc Vô Tà một cái, hiếm khi tốt bụng an ủi nàng: “Ngươi cũng đừng
lo lắng, ta vừa nói hắn là nhân vật hung ác tự nhiên có đạo lý của ta.
Mặc dù ta không biết tình huống lúc đó như thế nào nhưng với thủ đoạn
của Tần Yến Quy, ra tay tự nhiên tính toán không chết người được. Chẳng qua là lúc lâm trận đối địch, nếu Tần Yến Quy mất đi ý
thức thì nhất định là chết không có chỗ chôn, bất quá người này cũng quá độc ác vì để bản thân tỉnh táo lại có thể trực tiếp cho mình một kiếm,
hắc, ngươi nói, người này đối với bản thân còn nhẫn tâm như vậy, nếu đối phó người khác còn không phải cắt đầu như cắt đậu hủ sao? Tiểu oan gia, ngươi muốn chờ Tần Yến Quy cứu ngươi, sợ là chờ không được a, ngươi nói lúc này hắn có tỉnh hay không còn khó nói, ngươi...”
Hiên
Viên Nam Lăng còn đang cà lơ phất phơ nói đông nói tây với Vô Tà để giảm bớt khó chịu do đói bụng nhưng lúc này hắn còn chưa nói xong đã im
lặng, vẻ mặt lười biếng trong nháy mắt cũng thu lại, tựu như một con
mãnh thú đang ngủ say bất chợt đánh hơi được khác thường, nhất thời trở
nên lạnh lung nghiêm nghị ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi.
Vô
Tà cũng đã nhận ra tiếng vang từ trên vách núi truyền tới, dường như có
rất nhiều người đang tới gần chỗ này, mơ hồ còn có tiếng vó ngựa, hiển
nhiên là người tới không ít, sắc mặt cũng Vô Tà thu lại, cảnh giác,
nhưng ngay sau đó liền nghe thấy Tần Thương đang kêu tên nàng, Vô Tà
sửng sốt, vẻ mặt nhất thời có chút hoảng hốt cảm thấy như cách một đời,
trong lòng mừng rỡ bởi vì tiếng Tần Thương gào càng ngày càng gần càng
thêm rõ ràng.
Vô Tà định lên tiếng trả lời chợt trước mắt
tối sầm, lại là Hiên Viên Nam Lăng tập kích nàng,
Vô Tà có chút bất ngờ
giật mình, giây tiếp theo cả người đã bị Hiên Viên Nam Lăng đè ở dưới,
một tay hắn đè tay Vô Tà lại, một tay lại che miệng nàng, thân thể dán
lên mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ có lực của đối phương.
Gò má Vô Tà nóng lên có chút tức giận, cũng may ngực đã được quấn cứng
rắn nên Hiên Viên Nam Lăng cũng không có phát hiện khác thường. Chẳng
qua là hai người dựa quá gần, thân thể Hiên Viên Nam Lăng lại nặng,
xương cốt trên người lại chưa tốt vừa động đã đau đến mức sức lực toàn
thân đè xuống làm hắn càng nằm trên người nàng không nhúc nhích,.
Bên ngoài mặt trời đã lặn, sắc trời cũng đã tối, trong huyệt động càng thêm u ám, Hiên Viên Nam Lăng dựa quá gần khiến Vô Tà trợn to hai mắt mơ hồ
nhìn thấy trong đôi hẹp dài xinh đẹp có tia sáng khác thường đang chuyển động. Hơi thở của Hiên Viên Nam Lăng đều phun trên gò má của Vô Tà,
giữa bóng tối đôi mắt hắn chợt phát ra tia hung ác bén nhọn, môi gần như dính trên lỗ tai Vô Tà: “Tiểu oan gia, ta thay đổi chủ ý, quyết tâm dẫn ngươi về Bắc Tề, ngươi thấy được không? Về phần người tới cứu ngươi,
bọn họ tự nhiên là có đi không về...”
Giọng Hiên Viên Nam
Lăng không phải là đang thương lượng với Vô Tà còn suy nghĩ mang nàng
trở về Bắc Tề là lúc này mới quyết định, nhưng làm bọn họ có đi không về là trong kế hoạch của hắn...
Lúc này Vô Tà không hề nghi
ngờ lời nói đầy tự tin của Hiên Viên Nam Lăng, nếu chim ưng của hắn có
thể tìm được hắn thì người của hắn cũng sẽ tìm được, chậm chạp chưa xuất hiện chỉ sợ là do đang đợi mệnh lệnh của hắn mà thôi.
Thậm chí bây giờ Vô Tà bắt đầu hoài nghi việc bị đuổi giết rơi xuống, đều ở trong kế hoạch của hắn.
Người này, thật đáng sợ...
Trong lòng Vô Tà buồn bực nhưng đáy mắt chợt hiện lên ý cười lạnh lùng, có
chút bén nhọn có chút giảo hoạt, Hiên Viên Nam Lăng thấy vậy trong lòng
cả kinh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy trên người
đau nhói, tiểu quỷ này lại ra tay độc ác trên vết thương của hắn, đau
đến mức sắc mặt Hiên Viên Nam Lăng trắng bệch. Sau đó phong thủy luân
chuyển, bóng dáng nhỏ gầy kia giống như tiểu báo nhanh nhẹn đột nhiên
bộc phát, tay dùng sức lật người hắn đặt trên đất, cánh tay khẽ nhúc
nhích từ trong tay áo trợt xuống một thanh chùy thủ, đôi tay từng phí
sức kéo hắn từ quỷ môn quan trở về nhanh nhẹn tiếp được, ở trên người
hắn một nhát, suýt nữa đánh gãy gân tay gân chân của hắn.
Vô Tà đột nhiên làm khó dễ khiến Hiên Viên Nam Lăng giận đến mặt mày xanh
mét, gương mặt tuấn tú chưa từng cắn răng nghiến lợi, hắn không nghĩ tới người mà mình còn cẩn thận ôm đêm qua, lúc này lại thiếu chút nữa phế
hắn, giận đến mức hắn đột nhiên bộc phát sức lực đánh nhau với Vô Tà,
cũng không sợ chỗ này nhỏ hẹp hai người sẽ rơi ra khỏi vách núi.
”Ngươi không muốn tay chân nữa sao?” Vô Tà nhíu mày, nàng ra tay lưu tình
không đánh gãy gân mạch của Hiên Viên Nam Lăng vậy mà hắn còn hăng hái
như vậy, hiển nhiên là không muốn sống nữa, bất đắc dĩ Vô Tà đành phải
dùng ngón tay mang theo nội lực điểm huyệt hắn, lần này Hiên Viên Nam
Lăng dừng lại.
Không thể nhúc nhích Hiên Viên Nam Lăng chỉ
có thể hung tợn nhìn chằm chằm Vô Tà, tiểu oan gia này thật sự không có
lương tâm, muốn phế hắn phải không?
”Ngươi không hỏi ta vì sao không còn vô lực sao?” Vô Tà âm thầm hạ giọng hỏi hắn.
Hiên Viên Nam Lăng tức giận hừ một tiếng: “Ngươi giảo hoạt như vậy tự nhiên có bản lãnh lừa gạt đồng tử của ta.”
Hiển nhiên là hắn tức giận, Vô Tà cũng không tính toán với hắn, chỉ hỏi: “Đã như vậy, vì sao ngươi còn giả bộ không biết?”
”Lúc ngươi gặp nạn ta mới biết!” Hiên Viên Nam Lăng tức giận trừng mắt.
Vô Tà nhíu mày, cuối cùng không hỏi câu “ngươi thật sự không có võ công?”
Nếu không chỉ sợ chọc Hiên Viên Nam Lăng tức giận hộc máu, nếu hắn có võ công cũng sẽ không bị Vô Tà điểm huyệt, điểm này khiến Vô Tà rất kinh
ngạc, nàng không ngờ tới người này thật sự là một thư sinh văn nhược.
Đường đường Sở vương tay trói gà không chặt? Thật sự khiến người ta khó có thể tin.
”Đã như vậy ta cũng không làm khó ngươi, chẳng qua là ngươi muốn gây bất
lợi với bọn Tần Thương, ta tuyệt đối không đồng ý.” Vừa nói, Vô Tà cũng
để chùy thủ trong tay tới, Hiên Viên Nam Lăng thấy vậy kinh hãi thấp
giọng hô: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Vô Tà không nói lại
lột sạch quần áo Hiên Viên Nam Lăng, hất lên vách đá, trong nháy mắt
thân thể Hiên Viên Nam Lăng trống trơn, chỉ cảm thấy gió lạnh vào tận
xương tủy, hai má đỏ bừng vì tức giận, vừa tức vừa giận, môi run run.
Cuối cùng lại giận đến mức dở khóc dở cười nhưng không thể nhúc nhích
đành nhìn chằm chằm Vô Tà: “Ngươi, người này... Lúc trước ta nói ngươi
là tiểu lưu manh là oan uổng ngươi, hiện tại ngươi làm thật.”
Vô Tà im lặng đứng dậy bỏ lại Hiên Viên Nam Lăng trần như nhộng không thể
nhúc nhích ở trong động mới trả lời: “Nếu ngươi không sợ mọi người nhìn
thấy bộ dáng này của ngươi thì có thể hạ lệnh để người của ngươi động
thủ.”
Dứt lời, Vô Tà cũng không quay đầu lại đi ra ngoài,
Hiên Viên Nam Lăng giận đến mức môi run run, ánh mắt hắn trở nên sâu
thẳm: “Không cho phép ta động bọn họ nhưng ngươikhông sợ bỏ ta ở chỗ này thì người chết là ta?”
Lần này Vô Tà không trả lời hắn,
nàng đi tới cửa động, dùng chủy thủ cắt đứt dây leo che phủ, tướng sĩ
Yến Bắc quân tới tìm Vô Tà chợt có người phát hiện nàng vội vàng gọi
người tới, Tần Thương vừa nghe lập tức đẩy mọi người ra chạy tới vách đá nhìn xuống, lại thấy vách đá đối diện có một khoản đất trống đủ một
người đứng, chỉ là tầm nhìn quá kém, nếu không phải có người nhìn thấy
nàng, hắn cũng khó có thể phát hiện cả người chật vật bẩn thỉu đứng đó
vẫy tay với hắn là tiểu Vô Tà.
”Tiểu Vô Tà!” Tần Thương mừng rỡ, trong lòng có dòng nước ấm dâng lên, hốc mắt không tự chủ đỏ lên
suýt nữa thì vui quá mà khóc, phải biết rằng lúc hắn biết tiểu Vô Tà rơi xuống núi thì đau lòng muốn chết. Bây giờ thấy tiểu từ kia sinh long
hoạt hổ vẫy tay ra hiệu vị trí của mình với hắn có thể không làm nam tử
nhiệt huyết như hắn suýt nữa rơi lệ sao?
Nhưng vách đá cao chót vót này...
Tần Thương lập tức lung túng, với khả năng của hắn còn chưa đủ để bay qua
vực sâuvới vách núi dựng đứng này, lại còn mang tiểu Vô Tà hoàn hảo
không tổn hao gì về đây, chỉ tiếc Tam ca không ở nơi này...
”Tuyên vương...”
Xung quanh chợt xôn xao, Tần Thương biến sắc xoay đầu lại, thì thấy chúng
tướng đứng ở vách đá sầu muộn với hắn chợt rối rít tạo thành một con
đường, sau đó bóng dáng màu trắng hờ hững xuất hiện ở nơi này, đúng là
Tam ca, chỉ thấy sắc mặt Tam ca trắng bệch có vẻ mệt mỏi hiển nhiên là
vết thương trên người còn chưa tốt, đêm qua còn mất máu nhiều như vậy,
không ngờ lúc này Tam ca bỗng nhiên xuất hiện ở đây, gió nơi này vù vù
thổi tay áo hắn tung bay nhưng hắn lại không chút nào để ý vết thương
trên người lại.
”Tam ca...” Khóe môi Tần Thương giật giật, kinh ngạc đến nỗi chưa phục hồi tinh thần lại.
Tần Yến Quy không trả lời Tần Thương, chỉ cúi đầu nhìn tiểu tử cả người
chật vật kia, quả nhiên chống lại đôi mắt thâm thúy không nhìn ra là vui hay buồn của hắn Vô Tà ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy cách xa như vậy nhưng lại giống như có thể xác định ánh mắt của hắn đang nhìn nàng.
Hắn đứng ở đó yên lặng nhìn nàng, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng bao phủ
trên người hắn càng thên thần bí khó dò, gió quá lớn thổi bạch y tung
bay như chỉ cần chớp mắt hắn sẽ theo gió bay đi.
Trong lòng
Vô Tà khẽ động, không biết là vì điều gì, có lẽ có một phần vì mừng rỡ,
Hiên Viên Nam Lăng nói, Tần Yến Quy tự đâm mình một kiếm, một kiếm xuyên qua ngực, người thường sau khi trọng thương như vậy thì khó có
thể tỉnh lại nhanh thế lại còn xuất hiện ở nơi này, một phần khác là
ngoài ý muốn, hắn xuất hiện ở này là bởi vì lo lắng cho nàng?
Do đột nhiên thất thần lại là lúc sức lực Vô Tà không tốt, một cơn gió
mãnh liệt thổi tới, thổi cả người Vô Tà lảo đảo, dưới chân vốn chênh
vênh cực kỳ nguy hiểm, nhất thời vô ý cả người lại ngã xuống, trong nháy mắt nàng nghe được mọi người trên đỉnh núi kinh hô, nhất là Tần Thương, một tiếng rống rung trời, nhưng toàn bộ lực chú ý của nàng đều dừng
trên mặt Tần Yến Quy, rõ ràng cách xa như vậy nhưng lại như phóng đại
lên có thể thấy vô cùng rõ ràng, ung dung như vậy, nét mặt hắn vẫn bình
tĩnh tao nhã hờ hững như cũ đột nhiên có chút kinh hoảng thoáng qua đảo
loạn vực sâu yên tĩnh, ngay sau đó bóng dáng màu trắng giống như cơn gió không chút do dự bay về phía nàng, mùi đàn hương quen thuộc thoáng qua, sau đó bên hông căng thẳng, bên tai lại là tiếng gió gào thét rồi cả
người nàng ngã vào lồng ngực còn vương mùi máu tươi...
Biến
đổi trong chớp mắt đó làm mọi người cả kinh chưa phục hồi tinh thần lại, nhưng giây phút bóng trắng vội vàng tung người dưới ánh trăng lại khắc
sâu trong lòng Vô Tà tựa như trích tiên khiến người ta thở chậm lại, lại như trong chớp mắt có ma quỷ chiếm lĩnh thân thể hắn, phá vỡ thói quen
ung dung hờ hững của hắn, trở nên ngang ngược tìm kiếm dục vọng.
Cách gần như vậy, vẻ mệt mỏi trên mặt Tần Yến Quy không thoát khỏi ánh mắt
của Vô Tà, hắn mang nàng về chỗ lúc trước đứng vì nhất thời không cách
nào trực tiếp mang nàng lên núi, l/q/đ vạt áo trước ngực hắn máu tươi
càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng hờ hững trở lại, gợn sóng thoáng qua
nơi đáy mắt cũng đã biến thành tao nhã lạnh nhạt.
Ma xui quỷ khiến thế nào Vô Tà lại nói một câu: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”
Ngay cả Tần Yến Quy cũng ngẩn người, sau đó chậm rãi cong môi, cũng không
biết có phải cười nhạo hay không: “Miễn cưỡng xem như vậy đi.”
Vô Tà cũng ngẩn người, nhìn chằm chằm đôi môi cong lên của Tần Yến Quy có
chút xuất thần, nhưng thoáng qua thì lập tức phục hồi tinh thần, cũng
cong môi, rũ mắt xuống.
Tần Yến Quy nhàn nhạt liếc nhìn chỗ Vô Tà đứng kéo dài vào hang động, dừng một chút hỏi: “Chỉ có ngươi một người?”
Vô Tà ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Tần Yến Quy,
giật giật khóe môi, trong lòng xoaychuyển liên hồi, sau đó trả lời: “Chỉ có một mình ta.”
”Tốt.” Đột nhiên, nàng giống như thấy khóe miệng Tần Yến Quy lại cong lên như giễu cợt nhưng hắn cũng không nói
thêm gì nữa, dường như khôi phục chút sức lực, hắn ôm thắt lưng Vô Tà
lần nữa đưa nàng lên đỉnh núi.