Editor: Trịnh Phương.
Bên trong hang động một mảnh mờ mịt. Chợt có mấy bóng đen giống như biến ra từ trong không trung, quét đất một cái đã xuất hiện tại vách núi dựng đứng, nhảy lấy đà mấy cái sau đó đi vào miệng hang. Tại nơi bí ẩn được dây leo che khuất, cả người Hiên Viên Nam Lăng nằm vật ra, có rất ít nam tử giống như hắn, cho dù là lõa thể mà chật vật nằm một chỗ như vậy, lại vết thương chằng chịt, thế nhưng cũng là một bộ dạng cảnh đẹp ý vui.
Loại người như thế trời sinh thích hợp làm một kẻ đi săn, nhìn như rõ ràng tay trói gà không chặt, lười biếng phóng đãng, rồi lại cả gan làm loạn, dạng chuyện hoang đường gì cũng làm ra được. Mọi người không sợ đối thủ là một nhân vật mưu lược vô song, chỉ sợ hắn là một người không thường thể hiện tài năng ra bên ngoài, trước sau như một. Như vậy, muốn đề phòng cũng không có cách, vì bản thân không biết lúc nào đối phương ra tay.
Mấy tên ám vệ xuất hiện ở nơi này hiển nhiên cũng có chút giật mình, nhưng bọn hắn dù sao cũng đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không có làm ra chuyện khiến Hiên Viên Nam Lăng không hài lòng. Một người trong số đó nhanh chóng điểm vào huyệt đạo của Hiên Viên Nam Lăng, mấy người khác lại lần lượt cởi y phục của mình ra dâng lên trước mặt Hiên Viên Nam Lăng, sau đó không biến sắc cung kính hành lễ với hắn: "Chủ tử."
Được giải huyệt, hành động của Hiên Viên Nam Lăng được khôi phục tự do, chỉ là tiểu quỷ vừa rồi kia xuống tay thật sự là hung ác, thiếu chút nữa làm khiến hắn trở thành phế nhân. Hiên Viên Nam Lăng lục lọi trước ngực mình một hồi lâu, móc ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng mình, cảm giác đau đớn khắp người từ từ giảm đi đôi chút, lúc này hắn mới thong thả ung dung đứng dậy, lấy một bộ đồ mà ám vệ mới vừa cởi xuống mặc vào từng thứ một.
Quá trình này có chút lâu, chủ tử nhà mình lại không nói lời nào, những ám vệ này cũng không dám thốt một tiếng, chỉ trầm mặc đứng hầu ở đó giống như người tàng hình, ngay cả hô hấp cũng được khống chế vô cùng tốt, khiến cho người khác hoài nghi bọn họ có phải đã hoàn toàn biến mất ở trong bóng tối rồi hay không.
Mặc dù cả người Hiên Viên Nam Lăng đầy nhếch nhác xuất hiện ở trước mặt ám vệ của chính mình nhưng động tác mặc quần áo ưu nhã lại thong thả ung dung, cũng không hề có nửa phần hoảng hốt, quả thực là mặt không đỏ tim không loạn. Cho tới khi đã mặc xong y phục, lúc này hắn mới mở miệng hỏi: "Mọi người đã đi?"
"Dạ, đều đi rồi." Ám vệ lập tức nhỏ giọng đáp.
"Ừ." Hiên Viên Nam Lăng gật đầu một cái, miễn cưỡng đứng lên nhờ có một người trong đó nâng đỡ, ngẩng đầu nhìn về phía vách núi đã trống rỗng kia. Cũng không biết hắn đang suy nghĩ những gì, ánh mắt chợt ngưng xuống, trong lòng bàn tay hắn nắm một chiếc tiêu bạc nho nhỏ, chính là bị kéo xuống từ cần cổ Vô Tà lúc hắn đang đánh nhau cùng nàng. Từ sau khi bị nàng điểm huyệt, thứ này không biết đã ở trong lòng bàn tay hắn bao lâu, quả thật nóng bỏng đến nỗi giống như một thanh sắt được nung nóng, cực kì đốt người.
Hắn chợt cười, cẩn thận từng li từng tí cất chiếc tiêu bạc vào trong vạt áo của mình, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lười biếng cùng cà lơ phất phơ như bình thường: "Tiểu tử oan gia này, gia sớm muộn sẽ trừng trị hắc."
Chúng ám vệ run lên, không dám lên tiếng, chỉ nhắm mắt nối xương cho chủ tử mình. Có lẽ là họ làm đau Hiên Viên Nam Lăng cho nên hắn liền giận đến lập tức tối mặt, tốn hơi thừa lời nói: "Các ngươi cũng muốn phế gia?"
Tại sao thời điểm chủ tử nhà mình nói tới từ “cũng"... giọng điệu thật giống như là hết sức bi phẫn.
Hiên Viên Nam Lăng hình như không muốn so đo cùng bọn họ, địa phương quỷ quái này thiếu chút nữa phế hắn thì không nói, còn làm tâm tình của hắn hết sức không dễ chịu. Thì ra là thế gian này quả thật có người vong ân phụ nghĩa, tiểu tử Tần Vô Tà khốn kiếp này chính là một tên không tim không phổi!
Nhưng nếu nói tiểu oan gia này thật sự hoàn toàn không có tim phổi... Nhưng cũng giống như không hoàn toàn đúng, vẻ mặt Hiên Viên Nam Lăng chợt trầm xuống, như có điều suy nghĩ.
Mặc dù nghe nói Tần Yến Quy trọng thương, vậy mà bản lãnh của hắn vào lúc ấy liền đã có thể đứng ở cửa động, rời đi nhanh như vậy, không có lý nào để tin tưởng chuyện hoang đường của tiểu oan gia này. Hắn cũng không phải là không thở, làm sao Tần Yến Quy lại tin tưởng bên trong không ai? Lúc ấy chỉ cần Tần Vô Tà làm bại lộ hành tung của hắn, tất cả liền không giống nhau, nhưng nàng rốt cuộc lại đi tới chỗ Tần Yến Quy nói không có gì...
Tâm tình của Hiên Viên Nam Lăng tựa như lại không còn tồi tệ như trước, tiếp theo phải trở về bắt được bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa này, hắn muốn hỏi nàng một chút, tìm hiểu xem nàng rốt cuộc bảo an tâm là có ý gì.
"Chủ tử, nơi đây không nên ở lâu."
Tại lúc Hiên Viên Nam Lăng đang chìm trong dòng suy nghĩ sâu xa, xương tay chân của hắn đã được nối xong, có lẽ là suy nghĩ quá chăm chú, hắn ngược lại không hề có cảm giác đau đớn nào.
Ám vệ cũng không biết chủ tử nhà mình vì sao cứ suy nghĩ tới những người Biện quốc kia như vậy, chỉ là Hiên Viên Nam Lăng làm việc, luôn luôn không thích người khác nhiều lời ý kiến, bọn họ có thấy cũng không thể trách, cũng không có hỏi nhiều. Trước mắt xem ra, nguyên nhân đãn đến việc này hình như là bởi vì tiểu quỷ vừa mới được người cứu đi kia?
…
Vô Tà được Tần Yến Quy dẫn đi theo, nhìn thấy đám người Tần Thương mặc dù nhếch nhác không kém hơn nàng, nhưng nhìn qua cũng là tinh thần sáng láng, vẻ mặt nhẹ nhõm, Vô Tà liền biết bọn họ đều đang có chuyện cần hỏi.
Điều này hình như có chút giả tạo. Một khắc trước nàng còn nghe được tình hình từ trong miệng Hiên Viên Nam Lăng. Mặc dù Tần Yến Quy bỏ mình lại, lệnh cho Tần Thương mang binh quay về, dừng lại vây quét ba vạn quân phản loạn trong thành, nhưng số lượng quân phản loạn không chỉ có mỗi ba vạn, huống chi ba vạn quân phản loạn này nhiều lắm cũng chỉ coi là nguyên khí tổn thương nặng di$end#an@l%e&qu/y(d9on nề mà thua chạy thôi, cho dù Yến Bắc quân vô cùng dũng mãnh, cũng đoạn không thể nào không có một chút thương tổn. Tần Yến Quy vốn chỉ mang đi có năm nghìn quân, lại thêm số tướng sĩ bị thương vong, mặc dù tình trạng của Bình thành đã không còn quá khẩn cấp, nhưng vẫn không hề hoàn toàn yên ổn, sao Tần Yến Quy có thể cho phép nhiều tướng sĩ như vậy rời khỏi thành, hao phí tinh lực tới tìm một người như nàng?
Nếu là Tần Yến Quy chưa từng xuất hiện tại nơi này, có lẽ nàng còn có thể hoài nghi là Tần Thương tự tiện làm chủ dẫn người tới tìm nàng, dù sao thì so với Tần Yến Quy, lý trí của Tần Thương vẫn kém xa hắn, cũng không máu lạnh bằng hắn.
Sau khi Tần Yến Quy dẫn Vô Tà tới thì liền ném nàng cho Tần Thương. Tần Thương sớm đã gấp đến độ không chịu được, vừa thấy Vô Tà, liền cảm thấy cô cùng oán giận cùng tự trách, cho đến khi nghe được âm thanh phát ra từ bụng Vô Tà hắn mới nhớ tới phải cho Vô Tà ăn trước, tránh khỏi chuyện vừa mới cứu được người trở về lại làm cho người ta chết đói ở trên đường.
Vô Tà cũng có chút lúng túng, gò má ửng đỏ, cũng may giờ phút này gương mặt nàng cũng không được sạch sẽ nên Tần Thương mới không thể nhìn ra. Cùng ngựa với Tần Thương, Vô Tà vội vã dùng chút lương khô lót dạ, lúc này mới cảm giác trong bụng dễ chịu hơn một chút, hơi sức cũng đã từ từ mà khôi phục lại, không lâu sau bọn họ đã trở lại Bình thành.
Quả nhiên khi trở lại Bình thành, mặc dù tình cảnh không quá tốt, các tướng sĩ thủ thành cũng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi sau khi chiến đấuvnhưng lại hoàn toàn không có sự đè nén đề phòng trong nguy cấp, vẻ mặt mỗi người cũng đều nhẹ nhõm vui sướng như Vô Tà thấy lúc trước.
Điều này làm cho Vô Tà có chút nghi hoặc. Tần Thương dẫn nàng vào thành, tướng sĩ trong thành kia hình như cũng không biết bọn Tần số ra khỏi thành là vì người nào, thấy bọn họ trở lại, tinh thần cũng rối rít phấn chấn lên, thời điểm họ cười lên, trong đáy mắt cũng sẽ tỏa sáng. Trên mặt Tần Thương cũng rất thoải mái mà chào hỏi bọn họ.
Hình như là biết sự nghi hoặc trên mặt Vô Tà là vì gì, Tần Thương cười với nàng, sắc mặt chính mình cũng có chút kì quái, lại có chút khó có thể tin: "Tiểu Vô Tà, đừng nói ngươi không tin, ngay cả ta hiện tại còn có chút cảm giác giống như đang nằm mơ. Lúc trước chúng ta giết được toàn bộ quân phản loạn không phải là giả, nhưng lương thực còn dư lại trong thành của chúng ta cũng không đủ để sống qua tối nay, ta thật là bất đắc dĩ khuyên nhủ Tam ca lui binh, dứt khoát ném Bình thành này lại cho bọn họ chơi hai ngày, nhiều lắm là trở về bị phụ hoàng chửi mắng một trận. Chờ chúng ta rút lui trở về, nghỉ ngơi dưỡng sức, lại mang đại quân tới diệt hết những quân phản loạn này là được. Chỉ là ai có thể nghĩ tới, sáng sớm hôm nay, chúng ta thế nhưng lại thấy thái tử đã tới."
"Thái tử?" Vô Tà quả thật có chút kinh ngạc.
Tần Thương cười khổ, chính mình cũng khó có thể tin, huống chi là tiểu Vô Tà: "Đúng vậy, chính là đại ca. Đại ca dẫn quân đưa lương thảo tới, cho các huynh đệ đã sớm đói muốn chết ăn no nê. Ngày mai binh mã từ các thành quận xung quanh được điều tới sẽ đến rồi, thành chủ Hạ Cảnh của Bình thành bỏ thành mà chạy, cấu kết quân phản loạn, vùi lấp ta cùng với Tam ca vào đất bất nghĩa, kinh thành đã hạ lệnh tru di cửu tộc của hắn, ngày mai thành chủ mới cũng sẽ đến đảm nhiệm chức vụ. Quân phản loạn tổn thương nguyên khí nặng nề, sẽ phải nghĩ cách để khắc phục hậu quả, thành chủ tân nhiệm này tự sẽ xử lý, chúng ta cũng nên hồi kinh phục mệnh với phụ hoàng."
Tần Thương đại khái còn không biết lần làm phản này còn có một phần là do người Bắc Tề nhúng tay vào, chính là Tần Dung, không nói chính xác cũng là bị Hiên Viên Nam Lăng lợi dụng, nếu không thì tâm tình Tần Thương đại khái cũng sẽ không thoải mái được như bây giờ.
Chỉ là chuyện này rốt cuộc cũng không thoát khỏi liên quan với Tần Dung, nguyên khí của Yến Bắc quân bị tổn thương nặng nề, Tần Yến Quy không có chút công lao nào mà trở về, đối với Tần Xuyên chỉ có lợi chứ không hại, như vậy thì tại sao hắn lại có thể tốt bụng như vậy, tự mình đến giải quyết vấn đề khẩn cấp của Tần Yến Quy?
Bước chân của Tần Thương chợt ngừng lại, Vô Tà như đang có điều suy nghĩ, thấy Tần Thương ngừng, mình tự nhiên cũng đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên, quả thật không thể nói xấu sau lưng người khác, nhắc tào tháo liền thấy tào tháo rồi.
"Đại ca." Tần Thương mở đầu việc chào hỏi Tần Xuyên.
Tần Xuyên gật đầu một cái, lại hàn huyên mấy câu cùng Tần Thương, ánh mắt liền rơi vào trên người Vô Tà đang đứng bên cạnh Tần Thương, giương môi cười cười, Tần Xuyên ôn văn lễ độ mà kính trọng chào hỏi Vô Tà: "Tiểu hoàng thúc bị sợ hãi, thấy lão Tứ đưa ngươi bình yên vô sự trở lại, cháu trai an tâm. Nếu phụ hoàng biết được chuyện này, nhất định sẽ trách cứ hoàng chất không có bảo vệ chu toàn cẩn thận cho tiểu hoàng thúc."
Mỗi tiếng nói cử động của Tần Xuyên cũng không có một chút sơ hở nào, thật giống như không có chút ngạc nhiên nào với việc Vô Tà xuất hiện tại nơi này. Mắt phượng của hắn mỉm cười, ánh mắt thản nhiên, cũng hoàn toàn không thèm để ý tới lí do vì sao Vô Tà đột nhiên rời kinh, xuất hiện tại nơi này.
Vô Tà gật đầu một cái, cũng không quan tâm tới Tần Xuyên. Tần Xuyên cười khổ, liền nói với Tần Thương: "Lão Tứ, có thể tránh đi một chút hay không, ta có mấy câu muốn nói với tiểu hoàng thúc."
Mặc dù Tần Xuyên nói chuyện khách khí, nhưng vị trí thái tử này hắn dù sao cũng đã ngồi nhiều năm như vậy, tự nhiên có được bản lãnh không giận mà uy.
Tần Thương liếc nhìn Vô Tà, thấy nàng không phản đối, cũng đành phải tránh đi một chút, chỉ là không chịu đi xa, chỉ chừa cho bọn hắn một cự li đủ để hai người nói chuyện mà thôi.
Vô Tà liếc nhìn Tần Xuyên, rốt cuộc mở miệng nói: "Vì sao ngươi lại tới đây?"
Tần Xuyên dở khóc dở cười, hắn còn chưa hỏi nàng vì sao lại tới mà nàng đã lên tiếng hỏi trước, mặc dù như thế, hắn cũng đáp lại câu hỏi của Vô Tà: "Biết được Hạ Cảnh Hầu không bình thương ta liền lập tức tấu lên phụ hoàng, tự xin mang binh phù cùng lương thảo tới giải trừ tình trạng khẩn cấp của Tuyên vương. Cho dù hôm nay không vì Biện quốc, huynh đệ gặp nạn, ta là huynh trưởng, sao lại có thể bỏ mặc."
Lúc hắn nói lời này, mặt không đổi sắc, mắt phượng mỉm cười, thật giống như đó là lời thật lòng. Vô Tà khẽ cau mày, thấy Vô Tà khắp nơi phòng bị đối với mình như thế, Tần Xuyên cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, không đợi Vô Tà hỏi, liền giải thích: " Nha đầu Vân