Vô Tà ra khỏi đại điện liền vội vàng tăng tốc độc của bước chân, đuổi theo Tần Yến QUy cùng Tần Thương đi ở đằng trước.
Tần Thương thấy Vô Tà dĩ nhiên là nhiệt tình, thậm chí còn có chút hiếu
kỳ: “Tiểu Vô Tà, ta nghe ngươi nói tới chuyện của thanh lâu. Ngươi đã
từng đi tới nơi đó rồi sao?”
Vô Tà mặt không đổi sắc, lắc đầu một cái: “Ngày khác ngươi có thể đi cùng ta để mở rộng vốn hiểu biết, cũng coi như đi qua rồi.”
Lời này nói xong ngược lại khiến cho gò má Tần Thương đỏ bừng lên, ngón
tay chỉ vào Vô Tà run cầm cập, thật lâu sau mới bớt giận: “Ngươi cố ý
trêu cợt ta.”
Hai người Vô Tà cùng Tần Thương nói chuyện, Tần Yến Quy lại tựa như
không có nghe được, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như tất cả mọi thứ xung
quanh đều không có quan hệ với hắn. Hắn một thân một mình bước từng bước thật chậm rãi.
Tần Thương không biết Vô Tà là nữ nhi, nghe Kiến đế muốn tìm nữ tử tốt
gả cho Vô Tà gả lúc tự nhiên không gấp gáp, nhưng Tần Yến Quy sao có thể không biết, nhưng chút phiền toái nho nhỏ
này hắn hiển nhiên không có ý tứ muốn nhúng tay vào. Nếu ngay cả chút
chuyện nhỏ này Tần Vô Tà cũng không giải quyết được, ngược lại chính là
sự châm chọc vô cùng lớn đối với công lao hắn hết lòng dạy bảo nàng
trong những năm này.
Tần Thương còn muốn nói them cùng Vô Tà vài câu nữa nhưng Tần Yến Quy đã đi được một khoảng chợt nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Lão Tứ.”
Tần Thương bất đắc dĩ, vội đáp lại Tam ca của hắn mấy tiếng, vừa nhìn về phía Vô Tà, nghi hoặc nói: “Tiểu Vô Tà, ngươi rốt cuộc chọc giận Tam ca ta chuyện gì rồi, gần đây Tam ca giống như không thèm để ý tới
ngươi...”
Vô Tà không đáp: “Tính tình Tuyên vương bình thường không phải là như vậy sao?”
Tần Thương vừa nghĩ cảm thấy cũng đúng liền không hề nghi ngờ nữa. Thấy
Tam ca của hắn đã đi xa, Tần Thương vội vàng dặn dò Vô Tà một tiếng, đợi lúc nàng dọn tới phủ mới, hắn nhất định sẽ mang theo hậu lễ chúc mừng,
đến lúc đó sẽ chú tâm lĩnh giáo chuyện “Thanh lâu” cùng nàng. Nói xong
chính mình liền vội vã bỏ lại Vô Tà, đuổi theo Tần Yến Quy.
...
Không tới mấy ngày, thánh chỉ phong vương cho Vô Tà đã được truyền
xuống, phủ đệ cũng cũng đã được bố trí thỏa đáng. Thừa tước tiểu vương
gia, lại thêm tin vui được thăng quan, hôm đó ở trong triều đình, mặc dù Vô Tà khiến không ít đại thần không vui, nhưng ngại vì lễ nghĩa, đông
đảo vương công quý tộc cùng đại thần trong triều cũng không thể không
mang theo lễ vật tới chúc mừng.
Thượng chủ mẫu trong vương phủ, Vô Tà lại từng tôn Ôn Thiển Nguyệt là
mẫu phi trước mặt mọi người. Vả lại từ lúc chính phi của lão Tĩnh vương
chết đi ngay sau khi sinh hạ Vô Tà, trong vương phủ này cũng chỉ có Ôn
trắc phi có thể tính là đương gia lão chủ mẫu. Lần này vương phủ mở
tiệc, dĩ nhiên cũng chỉ có Ôn Thiển Nguyệt đích thân lo liệu.
Lúc trước Vô Tà còn có chút lo lắng, dù sao Ôn Thiên Nguyệt cũng đã
không tham gia vào việc nhà vài chục năm, chưa chắc nàng đã nguyện ý
trông nom những công việc tầm thường này, mà dù nàng nguyện ý, Vô Tà
cũng có chút lo lắng. Tính tình sư phụ nàng lạnh lùng không dính khói
bụi trần gian như vậy sợ là chưa từng đã làm những việc của người phàm
tục có nhiều hạn chế này.
Sự thật chứng minh, là do Vô Tà quá lo lắng. Bằng vào những năm này,
tình nghĩa của Ôn Thiển Nguyệt đối với Vô Tà đã sớm xem nàng giống như
con ruột của chính mình, vả lại dù sao Ôn Thiển Nguyệt cũng là trắc phi
của Tần Tĩnh, lo liệu chuyện nhỏ bậc này cũng không thể làm khó được
nàng.
Vô Tà đang đổi áo, nghe nói tân khách đã tới,
đang muốn đến trước phủ nở mày nở mặt, lại thấy Dung Hề luôn luôn làm việc trầm ổn sắc mặt có chút hốt hoảng chợt bước nhanh trở lại gặp Vô Tà từ trong đi ra, hai người
suýt nữa đụng nhau.
Sắc mặt Dung Hề khác với thường ngày. Ngoại trừ mỗi lần mình bị thương
có thể khiến Dung Hề đổi sắc mặt, Vô Tà thật đúng là cực ít thấy những
chuyện có thể làm Dung Hề cảm thấy hốt hoảng. Vô Tà khẽ cau mày: “Dung
Hề tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”
Sắc mặt Dung Hề trắng bệch, tựa như gặp phải vật gì đó rất đáng sợ. Đợi đến khi Vô Tà lên tiếng, nàng mới bình ổn hơi thở của mình, nhỏ giọng
nói: “Thế… Vương gia, hắn đến rồi “
Vô Tà không hiểu ý nàng, hỏi lại: “Ai tới?”
Sắc mặt Dung Hề càng trắng hơn: “Tóc trắng.”
Nam tử có mái tóc màu trắng, cách làm việc đầy quái dị, cho đến ngày hôm nay, nàng vẫn có chút sợ hãi. Người nọ không chút kiêng kị có thể xuất
hiện trong hoàng cung, thậm chí còn mang chủ tử của nàng đi một cách dễ
dàng ngay dưới mắt nàng. Còn Dung Hề, ngay cả một chút sức bảo vệ chủ
nhân cũng không có, chỉ trơ mắt nhìn bóng dáng Vô Tà biến mất. Những
ngày qua, nàng đã phái người điều tra vô số lần nhưng hoàn toàn không
nhận được nửa phần tin tức, mặc dù những ám vệ trong tay nàng không phải là những kẻ tầm thường.
Vô Tà hơi hé mắt, hình như đã nhớ ra cái gì đó. Nam tử này đã từng cùng
mình uống rượu. Hắn quả thật là một đầu đầy tóc trắng, đẹp đến mê người. Hắn từng cuồng ngôn mà nói rằng không người nào uống rượu của hắn mà
không say. Hắn cũng từng nói qua, nếu nàng muốn gặp hắn
chỉ cần chôn một vò rượu ngon dưới gốc cây già ở cung Trường Sinh. Dĩ
nhiên, sau nhiều lần kiểm chứng, sự thật là hắn cũng có thời điểm bịa
chuyện.
Vô Tà biết tình tình của người này, tự nhiên cũng chưa từng nói qua thân phận của hắn với bất kỳ ai, vì thế Dung Hề nuôi dưỡng địch ý đối với
hắn cũng chẳng có gì là lạ.
Ít năm không gặp, Vô Tà hiển nhiên đã quên mình đã có duyên gặp mặt
người nọ một lần, cũng không biết hôm nay tại sao hắn lại tới Vương phủ
tìm nàng?
”Người tới là khách, Dung Hề tỷ tỷ, ngươi cũng không cần kinh ngạc như
thế.” Vô Tà vẻ mặt ung dung, cũng không nửa phần hoảng hốt, đáy mắt như
có như không thoáng qua một chút ý cười: “Khách nhân ở đâu?”
Tần Lâm Uyên tự nhiên sẽ không vào cửa chính, mở lời chúc mừng ở trước
phủ cùng những thực khách kia. Cho dù hắn chịu được, nàng cũng sợ những
thứ kia sẽ làm hư hắn. Vừa tới nơi, Vô Tà quả nhiên thấy hắn đang hăng
hái uống rượu, tựa người vào thân cây. Nơi hắn
đang đứng là vườn của Vô Tà, người khác không được đi vào, cho dù là vô
cùng thân thiết cũng không thể vào được. Vì thế khi thấy vị khách không
mời mà đến xuất hiện ở nơi đó, nàng cũng không thể giấu nổi