Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 73: Tặng quần áo


trước sau

Tần Lâm Uyên... Người này có tình có nghĩa.

Một người khinh thường vị trí thái tử như Tần Lâm Uyên thì Vô Tà biết trong mắt hắn không có quyền quý hay danh lợi, vì thế việc Vô Tà được phong vương cũng không đáng để hắn tự mình mang rượu tới chúc mừng. Tần Lâm Uyên chịu tới là vì hắn đã xem nàng như tri kỷ, một người có thể bồi hắn uống say bí tỉ, khi đó nàng không hề là hoàng thất chính thống hay là tiểu vương gia gì đó, nàng chỉ là Tần Vô Tà.

Nếu không thì nói về vai vế nàng vẫn là tiểu hoàng thúc của hắn, nhưng Tần Lâm Uyên đã sớm không còn quan hệ với hoàng thất - nơi ngươi lừa ta gạt. Hắn xem thường ba chữ “tiểu hoàng thúc”, chỉ muốn xưng huynh gọi đệ với nàng.

Hắn là người cực kỳ tự nhiên thoải mái, làm bạn với hắn sẽ không bàn luận chuyện đời thế gian mà chỉ bàn về chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Mà nàng cũng đã cho Tần Lâm Uyên mặt mũi, phải biết rằng nhiều năm nay nàng tuyệt đối không để cho bản thân uống say, mà rượu của Tần Lâm Uyên chỉ cần ngửi cũng đã khiến người ta say như mộng.

Hôm nay xem như hắn có lòng tốt, lq.đ hai vò rượu mang đến đều là rượu năm xưa nàng chôn xuống đất, dĩ nhiên chưa đủ tư cách so sánh với rượu Túy Như Mộng nổi tiếng thơm ngon tinh khiết của hắn.

Tần Lâm Uyên như hạc cưỡi mây lướt đi tự nhiên trong vương phủ của Vô Tà, đối với những ám vệ chướng mắt kia thì lúc Tần Lâm Uyên đi cũng nể mặt nàng mà không đả thương bọn họ. Ám vệ đuổi theo một đoạn thì phát hiện bóng dáng bắt mắt của người mặc y bào màu đỏ tóc trắng tiêu sái không kềm chế kia đã bỏ bọn họ lại rất xa rồi biến mất trong chớp mắt, thực lực thật sự là chênh lệch một trời một vực.

Vô Tà nhìn vật Tần Lâm Uyên để lại cho nàng sau đó mỉm cười, cất kỹ xong mới đi ra đại sảnh.

Đại thần, con cháu quý tộc với người trong phủ đều đã ngồi vào vị trí nhưng vẫn không thấy mặt mũi chủ nhân vương phủ - tiểu vương gia đâu, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho. Dù trong lòng mọi người đầy oán khí nhưng hôm nay danh tiếng Vô Tà truyền xa, là lúc hoàng đế tin chìu (*tin tưởng và cưng chiều) vả lại bộ dạng nàng ngày thường phóng đãng nên mọi người cũng không tiện phát tác hay tính toán chi li với một mao đầu tiểu tử.

Lúc Vô Tà đi tới bữa tiệc thì cả bữa tiệc có thể nói là oán khí ngất trời, Vô Tà cũng không để ý, vẫn như không có chuyện gì xảy ra, xem như đã có mặt mở màn, lập tức tiếng chúc mừng vang lên không dứt, những lão hồ ly lăn lộn trong quan trường hơn nửa đời này đã luyện nhuần nhuyễn bộ dạng vui buồn không hiện ra mặt.

Vô Tà khách sáo với những lão hồ ly này vài câu thì không còn kiên nhẫn, bộ dáng mắt cao hơn đầu chọc cho không ít khách khứa cắn răng tức giận mà không dám nói gì.

Dung Hề thấy Vô Tà bình yên vô sự cũng yên lòng, đi tới bên người Vô Tà nói nhỏ: “Vương gia, Định Bắc Hậu tới.”

Vô Tà vẫn đang buồn chán không kiên nhẫn vừa nghe Dung Hề nói xong thì trở nên hoạt bát, hai mắt phát sáng, hiển nhiên là rất xem trọng vị Định Bắc Hậu này.

Lúc ở trong triều, lần đầu tiên Vô Tà nhìn thấy vị Định Bắc Hậu này thì cũng không biết nhiều về ông lắm nhưng tin tức Dung Hề nói cho nàng thì vị Định Bắc Hậu này có giao tình rất sâu với Tĩnh vương phủ. Dù sao Dung Hề cũng là người của phụ vương dĩ nhiên là biết nhiều hơn nàng, ngay cả Dung Hề cũng biết giao tình của ông với phụ vương, vì vậy thái độ của nàng càng thêm kính trọng vị Định Bắc Hậu này.

Vô Tà gật đầu, bỏ lại đông đảo khách khứa ở đó tự mình đi nghênh đón vị Định Bắc Hậu nể mặt mà đến này.

Nhưng không đợi Vô Tà đi nghênh đón đã nghe thấy tiếng cười vang dội từ ngoài vào: “Lão phu tới chúc mừng tiểu vương gia!”

Hôm nay Định Bắc Hậu chỉ mặc thường phục không mặc trang phục võ tướng uy phong lẫm lẫm như lúc ở trong triều, nhưng bộ dáng tinh thần phấn chấn kia cho dù không mặc thì khắp người cũng đầy vẻ uy nghiêm, lúc cười thì mặt mày hồng hào tràn đầy tinh thần.

Tuy Vô Tà chỉ gặp vị Định Bắc Hậu này một lần nhưng bởi vì Định Bắc Hậu thiên vị và xem trọng Vô Tà nên nàng cũng không có cảm giác xa lạ với ông, một già một trẻ giống như đã sớm quen biết. Mà Vô Tà thật lòng kính trọng Định Bắc Hậu như trưởng bối, cười nói: “Tiểu vương biết Định Bắc Hậu nhất định sẽ đến chúc mừng!”

Định Bắc Hậu sửng sốt, chỉ thấy thiếu niên được gọi là Vô Tà trước mặt mắt ngọc mày ngài, ánh mắt chứa ý cười lại có chút ngây thơ trẻ con, ông cảm giác thân thiết với Vô Tà như cháu trai của mình. Vì có ấn tượng tốt nên càng thêm thương yêu, ông cười nói: “Tốt tốt tốt, tiểu vương gia nói xem khi nào thì cần bổn Hậu gia ta tới chúc mừng?”

Vô Tà cong môi cười một tiếng, Định Bắc Hậu là võ tướng cũng không như những quan văn trong lòng đầy mưu tính kia. Ông là người thẳng thắn tức giận thì tính khí táo bạo thổi râu trợn mắt đến quỷ thần nhìn thấy cũng phải sợ, nhưng ông đối với Vô Tà lại vô cùng thân thiết. Hôm Vô Tà nói hưu nói vượn trên Kim Điện thì lão ngoan đồng này lại vui vẻ ở bên cạnh quạt gió thổi lửa hồ nháo cùng nàng, Vô Tà không muốn thân cận với ông thì cũng khó: "Con có được thành tựu thì đó không phải là việc đáng để Hậu gia người vui mừng sao?"

Định Bắc Hậu vừa nghe có lý lập tức cười ha ha, tiếng cười phát ra từ lồng ngực có sức cuốn hút vô cùng: "Nói thật hay! Tiểu tử tốt, Tần Tĩnh sinh ra một tiểu tử tốt! Lão phu thật thích, Tần Tĩnh lão tiểu tử kia con mẹ nó may mắn, già rồi còn để cho ngươi làm nhi tử hắn. Ta thấy ngươi là cháu trai của ta tốt hơn làm con trai của hắn nhiều!"

"Phụ vương con còn quản được việc gọi người là phụ thân sao?" Đôi mắt trong trẻo của Vô Tà thấu triệt, còn trả lời một câu vang dội.

Mặt lão Định Bắc Hậu đỏ lên: "Nói cũng không thể nói như vậy, phụ thân của phụ vương ngươi là hoàng đế, đây là chuyện mất mạng không đáng làm, ta không làm."

Vô Tà dở khóc dở cười, nhưng một già một trẻ hai ba câu đã thân như ông cháu, hoàn toàn không hề xa lạ khách sáo.

Vô Tà đang định nói chuyện thì sau lưng vang lên giọng nói có chút trách của Ôn Thiển Nguyệt: "Tà nhi, không được vô lễ."

Vô Tà quay đầu lại thì thấy Ôn Thiển Nguyệt không biết đã đi tới từ lúc nào, trên trâm cài tóc chỉ có mấy viên ngọc trai, trang điểm nhẹ nhàng cộng thêm y bào màu trắng càng thêm tự nhiên cao quý, uy nghiêm đoan trang. Vì không phải là chủ mẫu của vương phủ nên bà ít khi xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng từ lúc bà đi ra thì cả bữa tiệc đều xôn xao, có người bắt đầu xì xào bàn tán, thái độ những người lớn tuổi vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, lão lệ tung hoành. Còn những quan viên trẻ tuổi, mặc dù không rõ nhưng nghe người xung quanh xì xào bàn tán thì trên mặt cũng tỏ vẻ kinh hỉ tìm tòi nghiên cứu.

Vì vậy Vô Tà mới biết danh tiếng lúc bà còn trẻ cũng là truyền kỳ kinh động một thời, một lần nữa nói đến cái tên này lại nhìn thấy người khiến không ít người biết chuyện xưa đang ngồi ở đây đều hoảng hốt, trong lúc nhất thời suy nghĩ đều bay xa diễnđ!e6quy1+)ôn. Dù sao năm đó Tĩnh vương phong lưu phóng khoáng, Ôn Thiển Nguyệt phong hoa tuyệt đại thật sự là đếm không hết người yêu mến ở trong kinh thành này, mà Ôn Thiển Nguyệt bà chính là mộng hoàng lương chưa bao giờ thành trong lòng mọi người.

Mười mấy năm không thấy, Ôn Thiển Nguyệt bây giờ cũng đã lớn tuổi nhưng vẫn không che giấu được khí chất tao nhã xuất trần của bà ngày xưa, hôm nay nhìn thấy cũng đủ để lại trong lòng mọi người một đoạn truyền kỳ khó có thể quên.

Định Bắc Hậu vừa nhìn thấy Ôn Thiển Nguyệt thì cả người giống như bị đả kích rất lớn, bàn tay khoác lên vai Vô Tà có chút run rẩy, vẻ mặt vô cùng kích động, mà ánh mắt ông nhìn bà thâm trầm phức tạp không nói nên lời, thật lâu mới tỉnh lại từ trong mộng thở dài: "Tam muội..."

Ánh mắt Ôn Thiển Nguyệt dao động nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi lại bị gọi như vậy ở trước mặt Vô Tà nên có chút không được tự nhiên lập tức nói: "Tà nhi để Định Bắc Hậu ngồi ghế trên."

Vô Tà phục hồi tinh thần lại, ánh mắt liếc qua sắc mặt kích động của Định Bắc Hậu lại nhìn vẻ mặt không có biến hóa của Ôn Thiển Nguyệt mới gật đầu nói: "Xin mời Hậu gia ngồi."

Định Bắc Hậu biết mình luống cuống, dừng một lát sắc mặt mới khôi phục lại bình thường nhưng ánh mắt lúc liếc nhìn Ôn Thiển Nguyệt có chút không rõ, Vô Tà chống đầu nhìn Định Bắc Hậu: " Hậu gia, ngươi quen biết mẫu phi ta?"

Định Bắc Hậu sửng sốt lại không hề cảm thấy lúng túng với Vô Tà mà thản nhiên nói: "Xem như ánh mắt tiểu tử ngươi tốt. Ta không chỉ quen biết mẫu phi ngươi mà ta, phụ vương và mẫu phi ngươi ba người năm đó là huynh muội tình như thủ túc, cùng nhau vượt qua gian khó. Ta đứng thứ nhất, phụ vương ngươi đứng thứ hai, mẫu phi ngươi tự nhiên là nhỏ nhất. Chỉ tiếc, tam muội gả cho phụ vương ngươi, Tần Tĩnh lão tiểu tử kia lại..."

Định Bắc Hậu cảm thấy không nên nói xấu phụ vương Vô Tà ở trước mặt nàng nên dừng câu chuyện lại, nhưng không cần ông nói Vô Tà cũng biết phụ vương nàng phụ lòng Ôn Thiển Nguyệt. l.qđ Người con gái giang hồ tâm cao khí ngạo như Ôn Thiển Nguyệt một khi giao ra trái tim thì cả đời không hối hận, thậm chí bằng
lòng vì phụ vương mà bước vào cửa vương phủ sâu như biển này, bà dám yêu dám hận, phụ vương lại xa lánh người ta mười mấy năm đúng là không tốt.

Tần Tĩnh đã qua đời, Định Bắc Hậu cũng đã già, bây giờ gặp lại Ôn Thiển Nguyệt thì khó tránh khỏi xúc động nhớ lại chuyện năm đó.

"Thôi, có tiểu tử ngươi hiếu kính nàng, nàng cũng xem như được an ủi."

"Mẫu phi vì khó sinh mà qua đời, lúc phụ vương còn sống cũng từng thương xót con sớm mất mẹ. Hiện tại mẫu phi đối với con rất tốt, mặc dù con không thể thay mặt phụ vương nâng mẫu phi lên thành chính phi nhưng trong lòng đã sớm tôn trọng bà như mẹ ruột, tất nhiên sẽ hiếu kính bà thật tốt.” Vô Tà trả lời tự nhiên trôi chảy.

"Vì khó sinh mà qua đời?" Định Bắc Hậu dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh: "Tần Tĩnh lão tiểu tử kia còn bạc tình bạc nghĩa như vậy, lời lừa gạt trẻ con này cũng..."

"Hậu gia." Ôn Thiển Nguyệt không mặn không nhạt nói một câu lập tức cắt đứt lời còn chưa nói xong của Định Bắc Hậu. Ông nhìn Ôn Thiển Nguyệt một cái, thấy bà cau mày, ánh mắt lạnh xuống thì ông biết mình lỡ lời nên không nói nữa.

Vô Tà ngây người, phát hiện trong này có chuyện nàng không biết, nhưng thấy Ôn Thiển Nguyệt cau mày, hiển nhiên là lo lắng cho nàng, không muốn nàng nghe thấy, Định Bắc Hậu cũng không nói tiếp thì Vô Tà biết không tiện hỏi nữa, đành xem như không có nghe thấy.

Định Bắc Hậu cẩn thận quan sát sắc mặt Vô Tà xong mới yên lòng dời đề tài, bàn chuyện chọn vương phi như thế nào với Vô Tà: "Tiểu tử, hai ngày sau sẽ lựa chọn thê tử cho ngươi, ngươi có ý kiến gì hay? Hoàng thượng đã hạ chỉ chọn ra những quan gia tiểu thư đủ tuổi, những người trong danh sách đều có tướng mạo tài hoa hơn người, nhưng chọn nhiều như vậy chẳng phải là ngươi sẽ hoa mắt?"

Vô Tà nghe vậy cong môi cười: "Con nghe nói thanh lâu lớn nhất Biện kinh là Hoa Mãn Lâu, cô nương ở đó nhiều như vậy cũng có thể chọn ra người tốt nhất làm hoa khôi sao? Vậy con cũng bắt chước Hoa Mãn Lâu để những tiểu thư xinh đẹp kia thi đấu với nhau, con sẽ lấy người tốt nhất về nhà."

Còn muốn chọn giống như chọn hoa khôi để trêu cợt những quan gia tiểu thư tâm cao khí ngạo kia?

Vô Tà tưởng Định Bắc Hậu sẽ khuyên một chút ai ngờ còn dụ dỗ: "Đầu tiểu tử ngươi rất linh động . Đây cũng là ý kiến hay! Ta thấy trong cung hoàng thượng chọn tú cũng nên giống như ngươi nói học theo Hoa Mãn Lâu, những cô nương có tài nên để cho tất cả mọi người nhìn xem, cất giấu tài nghệ làm gì? Nhưng dù sao cũng là chọn phi cho ngươi, không thể như những cô nương Hoa Mãn Lâu được, không bằng tổ chức bữa tiệc thật lớn lệnh tất cả các cô nương có tài năng dung mạo trong thiên hạ tới tranh cao thấp để ngươi chọn cô nương tốt nhất thiên hạ làm vương phi."

Vô Tà vừa nghe lập tức vui vẻ khiêm tốn thỉnh giáo: "Nên tổ chức như thế nào? Các cô nương xinh đẹp không đồng ý thì phải làm sao?"

"Vậy thì đơn giản, các tiểu thư con nhà quyền quý nhận được thánh chỉ thì không thể biểu diễn qua loa, dĩ nhiên sẽ đi tranh cao thấp, huống chi các nàng cũng không muốn thấp hơn người khác, lúc đó sẽ rất mất mặt vì vậy chắc chắn sẽ dốc hết sức. Với lại dân Biện quốc ta nhã nhặn lịch sự thì không thể không quan tâm những lễ nghi này? Mà tiểu tử ngươi tuấn tú vô cùng lại là đích trưởng tôn của tiên đế, thân phận cao quý, có thể / lqđ/ làm vương phi của ngươi là phúc của các nàng. Ngươi yên tâm, các cô nương thi tài cũng giống như nam nhân tỷ võ. Việc này ta tự sẽ giúp ngươi chuẩn bị thỏa đáng, ngươi chỉ để ý chọn người tốt nhất giữ lại huyết mạch cho phụ vương ngươi."

Định Bắc Hậu muốn Vô Tà chọn cô nương xuất sắc nhất trong thiên hạ mới có thể xứng đôi với Vô Tà thì đừng nói là tổ chức tuyển chọn rầm rộ, cho dù muốn toàn bộ cô nương trong thiên hạ đứng trước mặt Vô Tà cũng có thể làm được.

Vừa dứt lời, Định Bắc Hậu đã hào hứng cáo từ với Vô Tà về chuẩn bị cuộc tuyển phi lớn nhất từ trước đến nay này, Vô Tà tự mình đưa ông ra khỏi phủ. Nhìn thấy Định Bắc Hậu rời đi thì khách khứa vả người thân cũng rối rít cáo từ, dẫn người nhà rời đi.

Đến khi khách về hết, Vô Tà đang muốn xoay người vào phủ thì nghe thấy có tiếng vó ngựa sau lưng, đúng là Tần Thương đang vội vã chạy đến, cả người đều là mồ hôi, trên mặt có chút e thẹn: "Ta đến chậm? Mất công ta còn ra roi thúc ngựa muốn kịp thời chúc mừng ngươi thăng quan."

Hô hấp của Tần Thương có chút dồn dập có thể thấy được một đường vó ngựa không ngừng mà đến, .lqđ. khôi giáp trên người còn chưa có cưỡi, Vô Tà cười lắc đầu: "Bọn họ là người rảnh rỗi, đi rồi thì thanh tĩnh, bây giờ ngươi tới vừa đúng lúc."

Nghe Vô Tà nói vậy, Tần Thương cười vui vẻ, cả người cũng trở nên rực rỡ chói mắt: "Ngươi đừng trách ta đến chậm, ta đi công vụ với Tam ca vừa xong đã chạy như bay về, trên đường cũng chạy chết một con ngựa tốt, cũng không hề kém Truy Nguyệt."

Vô Tà thấy trên lưng ngựa có một bọc quần áo, mà trên bọc kia có ký hiệu của Tuyên vương, trừ Tuyên vương phủ thì không phải ai cũng dám dùng, nàng lập tức hỏi Tần Thương: "Đó là cái gì vậy?"

Tần Thương nổi dóa, tiểu tử này có nghe hắn nói hay không, hắn có chút không cam tâm tình nguyệt lấy cái bọc xuống đưa cho Vô Tà: "Tam ca không cho ta xem, ta cũng không dám nhìn. Tam ca có chuyện quan trọng không thể tới nên để ta mang quà đến tặng ngươi."

Mặc dù bị Vô Tà chọc giận đến nội thương, nhưng nghĩ tới vài ngày trước đó cũng không biết là tại sao tiểu Vô Tà lại chọc giận Tam ca hắn khiến Tam ca không để ý tới nàng, hắn bị kẹp ở giữa cũng cảm thấy khó chịu /lqđ. Lần này Tam ca chịu tặng quà cho tiểu Vô Tà thì có thể thấy được Tam ca đã hết giận, hắn cũng đỡ phải ngày ngày lo lắng cho tiểu tử không có lương tâm này.

Vô Tà nhận lấy bọc quần áo Tần Thương đưa, Tần Thương cũng tò mò rốt cuộc món quà Tam ca hắn tặng cho Vô Tà là gì, mặc dù tức giận nhưng cặp mắt kia cũng không ngừng nhìn vào trong ngực Vô Tà.

Lại thấy một tay Vô Tà nâng bọc quần áo tay còn lại vén một góc, nhưng vào lúc này đáy mắt nàng thoáng qua vẻ kinh dị, sau đó vội vàng túm lại, hai tay còn run run, tim đập thình thịch, ánh mắt tránh né sắc mặt cổ quái...

Tần Thương buồn bực: "Làm sao vậy tiểu Vô Tà?"

"Không có, không có gì..." Vẻ mặt Vô Tà cổ quái, hơi ửng đỏ...

Váy Cửu Trọng Lưu Tiên, từng tầng từng tầng xếp lại, mùi hương thoang thoảng quấn quanh. Dù không thấy hết nhưng cũng đủ để nàng hoảng sợ, có tin đồn váy Cửu Trọng Lưu Tiên độc nhất vô nhị trên đời này là vật của tiên gia, diễnđlêqđôn, mà sự thật là một món duy nhất trên đời hiếm quý vô cùng. Nàng cũng từng nghe nói đó từng là bảo vật của hoàng cung, chẳng qua là mười mấy năm trước đã không biết tung tích, người người tiếc hận không thôi. Không nghĩ rằng nó sẽ rơi vào tay Tần Yến Quy mà hắn lại đưa cái này cho nàng làm gì...

"Tuyên vương còn nói thêm gì không?"

Tần Thương sửng sốt một chút mới chậm rãi nói: "Không có, không có, Tam ca chỉ nói ngươi nhìn thấy tự nhiên sẽ biết..."

Tần Thương buồn bực, tiểu Vô Tà và Tam ca đang có chuyện bí mật gì vậy? Sao lại giấu hắn? Vì thế trong lòng Tần Thương cảm thấy thất bại, phản ứng của tiểu Vô Tà lớn như vậy thì đồ Tam ca đưa chắc chắn không phải vật tầm thường.

Khóe miệng Vô Tà run rẩy, nàng nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ đến khóe môi chứa ý cười như có như không của Tần Yến Quy nhưng lúc này không còn là ý cười giễu nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện