Dật Tinh Vọng cười rồi đi vào, lần này không ai đam ngăn cậu nữa.
Bên trong Casino ồn ào, náo nhiệt, Dật Tinh Vọng nhắm mắt tận hưởng cái không khí đông đúc này.
Tuy ồn ào là thế nhưng ở đây an ninh quản rất chặt, không hổ là sòng bạc dưới trướng của Dật Bất Ôn.
Cậu thong dong đi đến quầy bar ngay góc, ngồi lên ghế rồi nói khẽ
“Tôi muốn nước ép nho”
Người pha chế đáp lời:" Ở đây chúng tôi chỉ phục vụ thức uống có cồn "
“Nhưng tôi không uống đồ có cồn được”
“Vậy tiếc quá, tôi không có thứ gì cho cậu thưởng thức được rồi”
Dật Tinh Vọng ngán ngẩm nhìn đám người đang la hét, cậu cảm thấy rất hứng thú với trò lắc xí ngầu, cược lớn bé.
Hơi nheo mắt để nhìn kĩ, liền bị một dáng người cao ráo gần đó chặn ngang.
Quản lí sau khi dặn dò bảo an xong cả cũng đi vào, lia mắt liền thấy một mĩ thiếu niên xinh đẹp đang ngồi cạnh quầy pha chế, ông tức tốc chạy đến hỏi cậu
“Cậu Dật, còn có gì khiến cậu không vừa lòng không?” Ông lau lau mồ hôi
“Không có đồ uống”
“Chúng tôi có đa dạng các loại đồ uống, sao có thể không có được?”
Dật Tinh Vọng lắc đầu, tỏ ý không biết.
Quản lí liền đanh mặt lại hỏi người pha chế
“Cậu ấy muốn uống gì?”
“Nước ép nho.
Sao ông lại để trẻ con vào đây hả”
“Cậu ấy là ngoại lệ, đừng có mà thắc mắc quá nhiều.
Trong 5 phút, cậu mau đi tìm cho được nước ép nho về đây cho tôi.
Nếu không…”
“ông đừng có quá đáng”
“Từ từ cậu sẽ hiểu thôi”
Dật Tinh Vọng đi đến gần chỗ chơi xí ngầu, cậu ngắm nghía cách người khác chơi rồi học hỏi.
Càng nhìn càng cảm thấy thú vị, thủ thuật của trò này anh hai đã dạy rồi, chỉ là cậu chứ được áp dụng lần nào.
Dật Tinh Vọng đi đến càng gần hơn, cậu chuẩn bị chơi thử liền bị một bàn tay chắn ngang cản lại.
Ngước mặt lên, cậu trông thấy một gương mặt thiếu niên non trẻ, toàn thân toát lên mấy chữ Phú nhị đại, mặc một bộ đồ jean đen bó với cái áo khoác da.
Bên tau người này đeo một chiếc hoa tai bằng vàng trắng, ở giữa nạm saphire, tóc tai gương mặt lộ đầy vẻ soái khí, nói với cậu
“Đừng chơi, tôi chơi nhiều lắm rồi nhưng chẳng thắng một lần, cậu còn đang đi học, đừng đốt tiền vào mấy trò vô bổ này”
Dật Tinh Vọng thoáng giật mình, cậu ngờ vực nhìn người nọ
“Cùng trường à?”
“Cậu biết tôi?” người đó chột dạ
“Không biết, tôi đoán”
“ồ.
Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở, nhưng nếu cậu muốn thử chơi một lần thì cứ việc”
Dật Tinh Vọng không trả lời, cậu tiến lại mép bàn lớn, nơi đang diễn ra màn cá cược.
Âm thanh lách cách của xí ngầu chạm vào nhau, chạm vào thành cốc, không khí nơi đây vừa huyên náo vừa trầm lặng.
Nếu thua thì cũng đủ biết kết cục thê lương đến nhường nào.
Dật Tinh Vọng móc trong túi ra một nhúm tiền nhăn nhó, số tiền lẻ ít ỏi cậu có trên người, vì lười đi rút tiền nên cậu cũng chỉ còn bấy