Dật Tinh Vọng thong thả cầm ly nước ép nho được chuẩn bị riêng cho mình nhấm nháp, vị ngọt làm tâm trạng cậu thoải mái hơn.
Dật Tinh Vọng:" Tôi bị bệnh tim đấy "
“Thế thì làm sao”
“Nhỡ tôi phát bệnh thì anh có bán mạng cũng đền không nổi đâu”
“Mày là ai cơ chứ.
Một thằng oắt con như mày làm gì được tao, cho dù gia đình mày giàu có đi chăng nữa thì cũng phải nể mặt Chu thiếu gia mấy lần”
“Chu thiếu? Chu Trình?”
“Mày cũng biết anh ấy?”
“Không hẳn”
“Mặc kệ nó, rồi mày cũng phải trả giá cho những hành động ngày hôm nay”
Cậu không trả lời, nhướng mài ý chỉ sẽ chờ đợi.
Tên nọ cũng lấy điện thoại ra, bấm gọi một dãy số.
Đầu dây bên kia mất lần không nhấc máy, mãi đến khi tên nọ gửi một tin nhắn gì đó thì mới có tiếng phản hồi.
“Chuyện gì, mau nói”
“Anh Trình đừng có lạnh nhạt như thế, anh quên em còn giữ thứ đó à”
“Tôi không quên, có chuyện gì?”
“Em đi chơi ở Casino cạnh đường X thì bị một thằng nhóc mặc đồng phục học sinh gây sự rồi”
“Cậu gây sự với nó?”
“…”
“Đồng phục trường A?”
“Hình như là vậy, có lẽ là vằng tuổi chúng ta”
“…” Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi rồi lên tiếng
" Cậu hỏi tên nó đi"
Tên nọ quay sang Dật Tinh Vọng, vênh mặt hỏi
“Anh tao hỏi mày tên gì”
Dật Tinh Vọng đang lơ đễnh, đột ngột bị gọi đến khiến cậu giật mình, cậu cau mài
“Tôi họ Dật”
Đầu dây bên kia nghe thấy liền cúp máy, để lại một khoảng lặng to lớn cho cả không gian sòng bạc.
Dật Tinh Vọng thổi thổi móng tay, cậu cảm thấy dạo này da tay có hơi khô rồi, phải dưỡng da làm móng thôi.
Yêu cái đẹp là bản năng của con người, cậu tin rằng mình không hề ẻo lả, không hề!!
Một lúc sau, Dật Bất Ôn và Chu Trình cùng thời bước vào, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi một sòng bạc yên lặng nhất, ở đó chỉ nghe được âm thanh ly thủy tinh va vào nhau lóc cóc, hương nước ép thoang thoảng lan trong không khí đầy mùi rượu.
Dật Bất Ôn nhăn nhó đi đến cạnh cậu, chỉ muốn đưa tay vả một cái vào đầu nhưng không nỡ làm thế, liền xoa cho tóc cậu rối tung