Nhẹ nhàng lấy tay đẩy cái đuôi to mềm nhũn, Lục Hồng xuống giường, rón rén rời khỏi phòng.
"Lục Hồng, chị thiệt đã xem thường em rồi~"
Một đạo âm thanh từ phòng khách truyền tới, chỉ thấy Thanh Phượng phe phẩy nằm trên ghế, uống cà phê, trên mặt đều là biểu cảm pha trò.
"Chị Phượng cái đó."
Lục Hồng luống cuống kéo vạt áo, hốt hoảng giống như đứa bé làm sai chuyện, ấp úng trả lời. Trên mặt nổi lên ửng hồng, cuối cùng xấu hổ.
"Ây dô~ em còn gì mà ngại ngùng."
Thanh Phượng buông ly cà phê, quay người lại nhìn cô bằng đôi mắt như thể nhìn thấu tất cả.
"Cũng đến mức này rồi, tối qua hành hạ sói đuôi to không ít đi."
Thanh Phượng chợt vỗ tay.
"Rất có khẩu vị, rất là kích thích. Ngay cả một con sói em cũng có thể nuốt trôi!"
"Này..."
Lục Hồng bị ánh mắt sắc bén của Thanh Phượng ép đến càng lúc càng quẫn bách, chột dạ cúi đầu.
"Lang, còn đang ngủ..."
Một ngón tay chỉ vào phòng bếp,
"Có đồ ăn không?"
Lục Hồng khẩn trương nói. Cô sợ Cảnh Lang thức dậy sẽ đói bụng, muốn chuẩn bị chút đồ ăn trước.
"Vợ hiền dâu thảo a~"
Thanh Phượng liếc nhìn cô một cái.
"Nên làm..."
Lục Hồng nhỏ giọng lầu bầu.
"Hề~ không chọc em nữa, bằng không sói đuôi to ước chừng muốn liều mạng với chụy, Mạc Tri Thu ra ngoài mua sắm chút đồ rồi, đợi một chút sẽ trở lại."
Thanh Phượng nghiêm mặt nói.
"Vâng."
Lục Hồng gật đầu, vẫn là vào phòng bếp, mở tủ lạnh, rót một ly sữa, nhanh chóng quay về phòng ngủ. Khóe miệng Thanh Phượng cong lên, nhìn động tác của cô, trên mặt đều là nụ cười.
"A ô~"
Vừa vào phòng, Lục Hồng ngẩng đầu liền thấy Cảnh Lang nằm trên giường, lắc cái đuôi, trông mong nhìn cô.
"Lang, sao không ngủ thêm?"
Lục Hồng buông sữa xuống, ngồi vào bên cạnh cô. Cái đuôi màu trắng lập tức linh hoạt chạy tới, quấn lấy eo Lục Hồng. Cảnh Lang dựa đầu vào đùi cô, cọ lên cọ xuống.
"Vợ, thiệt mệt mỏi."
Cảnh Lang há miệng ngáp một cái thật to, lộ ra bốn cái răng nanh.
"Mệt còn không ngủ."
Lục Hồng giận giận trách cô một chút.
"Muốn ôm em ngủ."
Cảnh Lang trở mình, ngửa tứ chi lên, lăn lộn trên người Lục Hồng.
"Ngao ô!"
Bỗng cô kêu thảm thiết một tiếng.
"Sao vậy?"
Lục Hồng vội vàng hỏi.
"Đau..."
Cảnh Lang cúi thấp đầu, lại ngượng ngùng. Đôi mắt màu lam len lén liếc nhìn hạ thể một chút. Lục Hồng hiểu ý, ánh mắt trở nên ôn nhu.
"Xin lỗi, tối qua khiến chị mệt mỏi."
Lục Hồng bay qua bên cạnh Cảnh Lang, lòng bàn tay hướng hạ thể của cô sờ sờ.
"Ô, đừng!"
Cảnh Lang nhạy cảm lật người qua,
"Nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏi thôi..."
Yếu ớt nói. Ký ức tối qua như cơn thủy triều tràn về trong óc Cảnh Lang, gương mặt nhất thời nóng lên. Quả nhiên vẫn cảm thấy thật mất mặt ô ô ô, làm một con sói còn bị ăn sạch sẽ, ngay cả xương vụn cũng không chừa lại mẫu nào.
"Đừng cử động!"
Lục Hồng trở nên nghiêm nghị, thân người Cảnh Lang căng thẳng, lập tức nghe lời ngoan ngoãn nằm xuống. Ngón tay vạch lớp lông trắng qua một bên, nhìn thấy tiểu động có chút sưng đỏ. Gương mặt Lục Hồng thoáng qua một tia đau lòng,
"Rất đau đi."
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.
"Ô!"
Thân người Cảnh Lang lập tức run rẩy, tiểu động mở ra khép lại khẽ run. Bị Lục Hồng nhìn như vậy, bụng Cảnh Lang xẹt qua một dòng điện khác thường, dần dần trở nên nóng hơn.
"Vợ, đừng chạm vào..."
Cảnh Lang thấp giọng hô lên.
"Tối qua..."
Nhìn biểu cảm của Cảnh Lang, chắc là rất khó chịu, cô ấy lại đang ẩn nhẫn. Lục Hồng càng cảm thấy tội lỗi, lấy ngón tay ra, ánh mắt có lỗi nhìn chằm chằm Cảnh Lang.
"Bảo bối, chị không sao. Chị không trách em. Tối qua đã trở thành người của em, chị rất vui."
Cảnh Lang lật người lại, móng vuốt bỏ vào trong lòng bàn tay Lục Hồng, ánh mắt sâu thẳm đối diện cô.
"Không, em cảm thấy mình rất quá đáng. Dù sao chị vẫn đang là..."
Nghĩ tới đây, Lục Hồng quay đầu sang chỗ khác, bộc phát trách cứ bản thân. Tối qua ma quỷ đã làm mê muội đầu óc mới có thể làm ra chuyện như vậy với một con sói. Thế nhưng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm xúc nọ, lại khiến cô muốn ngừng cũng không được. Dáng vẻ Cảnh Lang nằm dưới thân cô thừa hoan, đến giờ phút này chỉ cần vừa nhớ lại, gương mặt cô sẽ liền nóng rát khó chịu.
Cảnh Lang thẳng người lên, bổ nhào vào lòng Lục Hồng.
"Bảo bối, em vẫn là chê bai chị. Chê chị là một con sói, ô ô ô!"
Cảnh Lang mềm mại nổi lên ăn vạ. Nhưng Lục Hồng biết cô chỉ là không muốn để mình tự trách. Trong bụng cảm động, Lục Hồng ôm sát thân người cô, đem cô ôm vào lòng thật chặt.
Hai người ngọt ngào một hồi, Lục Hồng mới đút Cảnh Lang uống sữa, vốn định cùng nhau nằm nghỉ một lúc. Nhưng ngoài cửa lại truyền tới tiếng của Thanh Phượng, tỏ ý cả hai ra ngoài ăn cơm.
Móng trước Cảnh Lang vừa bước ra, liền bị Lục Hồng ôm lại.
"Ô?"
Cảnh Lang ngoẹo đầu một chút.
"Để em bế chị đi."
"Vợ, không cần đâu! Em ôm chị không động đậy được..."
Cảnh Lang mắc cỡ rụt cổ lại, nhưng khi chạm đến ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Lục Hồng, trong bụng lại ấm áp,
"Vậy thôi..."
Vì vậy, hai tay Lục Hồng đầu tiên vòng qua thân người Cảnh Lang, dụng khí lực toàn thân ôm cô rời khỏi giường. Cái đuôi thật to của Cảnh Lang rũ dưới người, thoáng vụt qua vụt lại.
"Ưhm."
Thật nặng a.
Trong lòng Lục Hồng cả kinh. Xém chút tay đã tuột ra.
"Vợ, bỏ đi. Chị có thể tự đi mà."
Cảnh Lang lo lắng nói.
"Em có thể làm được."
Lục Hồng cắn răng, ôm thật chắc Cảnh Lang, rất sợ làm cô té xuống.
Mạc Tri Thu huýt sáo, vẫn ung dung nhìn về cả hai. Cùng lúc, Thanh Phượng sớm đã không nhịn được cười, cười đến run rẩy.
"Cười cái gì!"
Cảnh Lang hung hăng trợn mắt nhìn cô,
"Hahahaha!"
Thanh Phượng bật người cười lớn. Lục Hồng thì cúi thấp đầu, tận lực cố gắng giữ lòng bình tĩnh, từ từ ôm Cảnh Lang đến bàn cơm.
"Vợ, để chị xuống."
Cảnh Lang giơ móng vuốt lên bắt đầu muốn huơ quào loạn xạ, toàn