Trên trán Mạc Tri Thu rậm rạp chằng chịt lấm tấm mồ hôi, cô nhìn người yêu ở trước mặt muốn làm gì thì làm, ngoại trừ ánh mắt cưng chiều, còn lại đều là ý vị dung túng, ngón tay lau lau gò má cho Thanh Phượng, dần dần, ngón tay đi tới giữa hai mảnh môi mỏng, êm ái ma sát.
"Bảo bối~ chị muốn em sinh cho chị..."
"Ui!"
Dư âm tắc nghẽn trong nụ hôn của Thanh Phượng, cô cố ý dùng sừc cắn lên bờ môi Mạc Tri Thu, bày tỏ bất mãn.
Khóe mắt Mạc Tri Thu nhẹ nhếch lên, tay phải ôm lấy lưng, áp cô về phía mình.
"Bảo bối, không vui sao?"
Môi rời ra, Mạc Tri Thu quét một cái lên chóp mũi cô.
"Ai bảo chị không cam tâm tình nguyện sinh bảo bảo cho em~"
Động tác thân dưới của Thanh Phượng chạy thật nhanh mà cũng không ngừng, chỉ là tốc độ dần dần chậm lại. Đây có thể là lo lắng cho Mạc Tri Thu, nhưng nào ngờ dị vật trong cơ thể cô ấy mấy lần lướt qua điểm nhạy cảm, nhưng lại lập tức thối lui, hướng ra ngoài. Làm cho chỗ đó của cô ngứa ngáy khó nhịn, cứ như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bám víu ở trong lòng.
Tiểu yêu tinh cứ dày vò con người ta là cố ý sao!
"Em cũng biết, chị cũng không ghét trẻ con, cũng hy vọng giữa chúng ta có thể có một đứa nhỏ thuộc về chính mình, nhưng chị hy vọng em sẽ sinh cho chị."
Tray trái Mạc Tri Thu lặng lẽ đi tới bụng của cô, trên dưới vuốt ve. Thanh Phượng lập tức bắt lấy tay cô,
"Hừm! Sinh con rất đau, chị chịu để em nhận phần đau đớn này?"
Thanh Phượng nhướng mi chất vấn.
"Ấy, đương nhiên không nỡ."
Mạc Tri Thu cười khan hai tiếng,
Nhìn bộ dạng Tiểu Xà là chủ ý quyết định để mình sinh bảo bảo cho cô ấy rồi.
Thật ra cô không phải không nguyện ý, chỉ là vừa nghĩ tới cái bụng bự lên, coi như tôn nghiêm lão đại bang chủ trước đây của mình trong nháy mắt đều biến thành con số không.
"Sao lại không được~"
Thanh Phượng trừng phạt, ở trong cơ thể cô cố ý, dụng ý xấu chạy nước rút hai cái.
"Ưhm!"
Mạc Tri Thu nhịn vào tiếng rên rỉ sắp sửa rời khỏi cửa miệng.
"Bảo bối~"
"Chị nguyện ý sinh bảo bảo cho em, đừng giận nữa~"
Hai tay Mạc Tri Thu choàng qua đầu vai cô, hôn lên bờ môi.
"Cái này còn tạm được."
Cảm xúc mãnh liệt lần nữa bùng nổ, Thanh Phượng vòng lên eo Mạc Tri Thu, tỉ mỉ hôn lên thân thể, khi nhiệt độ dâng cao dọa người thì bờ môi cô dán chặt lên cổ Mạc Tri Thu, Thanh Phượng đưa ra đầu lưỡi liếm lên đó, vẽ thành vòng tròn. Mạch máu màu xanh lục lộ ra dưới làn da trắng nõn, chậm rãi nhúc nhích.
Mỗi một cái đánh tới của Thanh Phượng đều tới chỗ sâu nhất, như muốn đâm thủng đối phương, đến cuối chỗ tận cùng.
"Ưhm ah um..."
Mạc Tri Thu ngẩng đầu lên, âm thanh vui thích không gián đoạn trong miệng tràn ra.
"Tri Thu, nơi đó của chị cắn em thật chặt."
Con ngươi Thanh Phượng bỗng tản mát ánh sáng xanh lá cây nhạt trong suốt.
"Bảo bối~ em thích là được rồi."
Mạc Tri Thu vòng tay qua hông cô chặt hơn, như muốn giảm bớt sợ hãi trong cơ thể.
"Thích~ em thích Tri Thu nhất~"
Khóe miệng Thanh Phượng mềm mại nhẹ cong, màu xanh lá cây trong suốt dần dần bao trùm toàn thân, bao gồm cả đuôi rắn, ngay cả nơi kết hợp cũng vậy. Như hình thành một đạo năng lượng màu xanh vận chuyển gì đó vào cơ thể Mạc Tri Thu.
Mạc Tri Thu nhíu mày, như cũng phát hiện thấy điều khác thường.
"Bảo bối, em làm gì vậy?"
Thanh Phượng ngẩng đầu lên, cả gương mặt tỏ ra yêu dị cực kỳ, đặc biệt là đôi con ngươi màu xanh lá cây nọ, có ma lực cướp hồn đoạt phách người ta.
"Thân ái~ chị nói thử xem?"
Bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng Mạc Tri Thu, tăng tốc chạy nước rút trong cơ thể cô ấy.
"Đương nhiên đang cố gắng tạo em bé a~"
Ở bên tai cô nhẹ nhàng vừa nói, vừa mãnh liệt chạy thật nhanh.
"Ah!"
Thân người Mạc Tri Thu run lên, thật chặt ôm lấy Thanh Phượng, lên tới đỉnh điểm. Trong cơ thể, tường thịt kịch liệt co rút, thật chặt bao lấy đuôi rắn. Đỉnh đuôi phóng thích ánh sáng màu xanh lá cây dần dần bị tường thịt hấp thu, theo hành lang đi tới chỗ sâu nhất.
Tiếng thở dốc nặng nề, hồi lâu mới dừng lại. Hai ngươi ôm nhau ngã lên giường lớn,
"Tri Thu, thoải mái không?"
Thanh Phượng yêu thương vén lọn tóc trước trán lên cho cô, hôn lên đó.
"Ừm."
Mạc Tri Thu uể oải trả lời, ngực phập phồng kịch liệt.
"Tri Thu, từ nay về sau chị sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa."
Ánh sáng yêu dị trong con ngươi Thanh Phượng đã tản đi.
"Ơ."
Bỗng nhiên, Mạc Tri Thu mở mắt, ngưng mắt nhìn cô.
"Bảo bối, mới vừa rồi là gì vậy?"
"Hehe~"
Thanh Phượng cười quyến rũ một tiếng, cũng không trả lời.
"Ơ, lẽ nào chính là..."
Ngón trỏ thon thả của Thanh Phượng đặt lên môi, trong con ngươi tràn đầy ý cười, ôn nhu nhìn cô.
"Thôi được rồi..."
Mạc Tri Thu tựa như cam chịu số phận nhắm hai mắt lại. Đang lúc hai người nghỉ ngơi, thì điện thoại trên tủ đầu giường truyền tới tiếng reo không đúng lúc.
"Chắc là các cô ấy thúc giục."
Mạc Tri Thu bắt lấy tay cô, lôi trở lại.
"Bảo bối~ vừa rồi ăn no rồi hửm?"
"Vâng..."
Thanh Phượng nghe hiểu thâm ý trong lời nói Mạc Tri Thu, thân người bất giác chậm rãi lùi về sau.
"Nhưng chị lại đói~"
Ý cười trong con ngươi càng sâu hơn,
"Điện thoại..."
Thanh Phượng hấp hối giãy giụa.
Nguy hiểm híp mắt lại, Mạc Tri Thu bắt được tay cô xoay người một cái liền đặt thân người lên trên, cả hai trong nháy mắt đảo ngược.
"Bảo bối~ chị thích cái đuôi của em~"
Hô hấp nóng bỏng đánh lên mặt Thanh Phượng, điện thoại trên tủ đầu giường vẫn reo lên không ngừng.
"Cái đó thân ái, bây giờ em cũng không tiện để giúp chị 'tiến vào'."
Đuôi rắn Thanh Phượng ở sau lưng Mạc Tri Thu huơ huơ,
"Ô?"
Tay phải Mạc Tri Thu bóp lấy phần đuôi rắn, cầm lên chậm rãi hoạt động.
"A!"
Tiếng rên thốt lên, trên mặt Thanh Phượng mất tự nhiên nổi lên đỏ ửng.
"Chị không ngại để vậy cho em đạt tới cao trào."
Mạc Tri Thu ngậm lấy dành tai, trùng trùng điệp điệp mút lấy một hơi.
"Đồ khốn kiếp! Đồ đại biến thái!"
Thanh Phượng đặt một tay lên bả vai, nửa thân dưới tản mát ánh sáng màu xanh lá cây.
Đùi đẹp thon dài trắng nõn lập tức phơi bày trước mặt Mạc Tri Thu.
"Thiệt ngoan~ này là thưởng cho em~"
Ngón tay mò tới dưới người, không chút báo trước đâm tới tiểu động.
"A!"
Chỉ chốc lát sau, âm thanh trong phòng vang lên, những âm thanh dâm mỹ thay nhau vang lên.
"Thân ái, chúng ta tới trễ mất."
Thật vất vả Thanh Phượng mới nói ra một câu đầy đủ,
"Bảo bối, không vội~"
---
Ở bên kia, trong phòng ngủ Cảnh Lang. Trên giường lớn màu trắng, hai cỗ thân thể xích lõa đang ôm nhau.
"Điện thoại không gọi được hả?"
Lục Hồng tựa vào lòng Cảnh Lang, thần sắc hơi có vẻ mệt mỏi.
"Hai người kia tám phần đang lăn trên giường rồi."
Cảnh Lang đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nói một câu, xoay người lại ôm chặt bả vai Lục Hồng.
"Thiệt tình, sinh con xong mà vẫn cứ gầy như vầy."
Giọng điệu cưng chiều, Cảnh Lang hôn lên tóc Lục Hồng.
"Gầy một chút không tốt sao? Biến thành mập lên, há chẳng phải